Anh đoán chiều nay mưa lớn. Mới đầu buổi sáng lũ chuồn chuồn đã từ đâu bay tới, tỏa ra là đà chấp chới, xôn xao khắp mặt sông. Trời xám trắng ngưng đọng như cháo loãng, sắc xám buồn tẻ lây lan, kém tươi ngày chủ nhật. Gió thổi qua miếng vườn sau xốc xáo, hơi gió u u trĩu nặng hơi nước. Anh khuấy ly cà-phê thơm hương vị bắp rang, buông một câu tưng tửng bâng quơ: “Chắc chiều anh không đi vụ đó!”. Ba lần với ba giọng khác nhau, cuối cùng vợ anh cũng đáp,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đất yêu thương Đất yêu thương TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN THU PHƯƠNGAnh đoán chiều nay mưa lớn. Mới đầu buổi sáng lũ chuồn chuồn đã từ đâu bay tới, tỏa ralà đà chấp chới, xôn xao khắp mặt sông. Trời xám trắng ngưng đọng như cháo loãng, sắcxám buồn tẻ lây lan, kém tươi ngày chủ nhật. Gió thổi qua miếng vườn sau xốc xáo, hơigió u u trĩu nặng hơi nước. Anh khuấy ly cà-phê thơm hương vị bắp rang, buông một câutưng tửng bâng quơ: “Chắc chiều anh không đi vụ đó!”. Ba lần với ba giọng khác nhau,cuối cùng vợ anh cũng đáp, tay vẫn không ngưng vầy vọc mớ hột điều:- Nếu là chuyện quan trọng thì anh không nên bỏ hẹn.Chuyện đó thật ra có quan trọng không?! Nhạn không muốn hỏi có lẽ vì cô không cảmthấy ghen, cho dù theo anh, ráng giả bộ ghen đôi chút thì cũng hay. Những lúc nhận điệnthoại của Linh anh thường tránh qua chỗ khác để nghe, bất kể nội dung có gì riêng tưvướng mắc hay không, nhưng Nhạn không lấy đó để nghi ngờ hay chất vấn. Lần lữa mãianh cũng phải nhận lời Linh cho cuộc hẹn chiều nay, sau khá nhiều những trao đi đổi lại.Anh nửa muốn đi nửa không, bỗng lừng chừng trong khi thói thường anh rất khác. Bởibiết nếu xong rồi thì vẫn chưa hẳn xong, từ sau sẽ lu bù dính dáng.Nghỉ hè, vừa mới buông lũ học trò ra Nhạn đã tha về ngay một mớ hột điều gia công, rồicứ thế bận tay suốt ngày bóc bóc lột lột. Năm ngoái thì cô gia nhập “đội quân” kéo chỉ xơdừa, năm trước nữa đan lát mấy thứ đồ thủ công mỹ nghệ. Có người vợ thu vén đảm đanganh cũng thấy yên tâm, nhưng nhiều khi bỗng lên cơn tự ái kiểu đàn ông trong đầu anhđâm ra nghĩ ngợi vẩn vơ, liệu đó có phải là cô đang trách khéo khi anh chằn chẵn ngoàilương không biết làm gì thêm. Ngành du lịch của anh thời buổi này nếu giỏi xoay thìcũng khá phong lưu, nhưng anh biết rõ mình không tốt đường xoay xở. Ngoài ra, có gì đórất mâu thuẫn trong cái cách mà sếp anh đối xử với anh, vừa tỏ ý nâng niu vì anh hănghái, nhiệt tình, thông minh, thường xuyên nảy ra sáng kiến nọ kia; lại cũng rất thản nhiênlơ láo bỏ qua, không đưa áp dụng khá nhiều ý tưởng của anh tự ông biết là rất tốt.Cái ngày anh quyết định về đây đúng là công ty đã mở rộng cửa, trải thảm êm ái để đónanh, một cử nhân Du lịch tốt nghiệp hạng ưu từ thành phố trở về quê ôm ấp trong lòngbao nhiêu khát vọng, hoài bão. Đâu ngờ chỉ sau mấy năm va đập lăn lộn, anh thích nghidần với kiểu sống an toàn, tự biết đâu là giới hạn để không còn quá hung hăng, đụng phảithứ gì cũng bức xúc, cũng đòi chấn chỉnh. Triết lý tỉnh lẻ cũ mòn dạy anh sống an toànriết sẽ quen, kiểu quen lười biếng cho qua, hết giai đoạn tập sự rồi sẽ lên chính thức, hếtxông xáo làm hướng dẫn viên dẫn đoàn đi rồi sẽ được đôn lên quản lý điều hành tour.Năm tháng phai mòn theo tuổi tác, đời cứ vậy trôi qua. Lấy vợ, sinh con, đời cứ vậy trôiqua. Bằng lòng, thỏa hiệp, đời cứ vậy trôi qua. Vậy nhưng trong suy nghĩ của anh, tuổitác cũng không khiến người ta già nhanh bằng thói quen hờ hững, buông xuôi mà chấpnhận.***Chuyển hầm hứ như vậy nhưng đến hơn một giờ trưa trời cũng chưa chịu đổ mưa. Saubữa cơm thong thả với Nhạn, đợi khá sát giờ hẹn anh mới đẩy xe ra, nhưng tới nơi vẫnsớm hơn mười lăm phút. Từ ngày chiếc cầu dây văng to lớn nối thị xã với cù lao hoànthành, đẩy những chuyến phà cần mẫn suốt bao năm xuôi ngược hai bờ của con sông lùisâu vào dĩ vãng, chuyện đi lại nơi này nơi kia trong tỉnh đã đơn giản hơn rất nhiều. Vừachạy xe anh vừa lan man nghĩ, ban nãy không biết vô tình hay cố ý Nhạn bỗng dưng lôicái áo màu xanh đã rất lâu anh không mặc ra ủi rồi đưa cho anh, vô tư nhận xét anh mặcáo đó đẹp. Không ngờ qua mấy năm phát tướng, anh không còn thanh mảnh nữa mà đãcó bụng, áo mặc chật như áo mượn. Là món quà Linh tặng anh từ trước khi chia tay.Không biết liệu Linh sẽ nghĩ gì nếu thấy lại anh trong chiếc áo của ngày xưa? Và Nhạncó mơ hồ biết lai lịch chiếc áo ấy không, nếu biết, Nhạn có còn vô tư chăm sóc anh nhưvậy?Chuyến về này, Linh đã chọn một nhà khách cỡ vừa để ở thay vì check in khách sạn hạngsang, anh đoán chắc là do quan hệ. Nhà khách BT của tỉnh anh vốn là đối tác khá hợp rơvới rất nhiều công ty du lịch lữ hành khắp nơi, hẳn Công ty Du lịch Cát Linh do Linh làmgiám đốc cũng không ngoại lệ. Sang nhất thị xã anh là khách sạn ba sao HL nằm quaymặt ra con sông cùng tên, nơi mới tuần trước diễn ra Hội thảo Du lịch các tỉnh đồng bằngsông Cửu long trong khuôn khổ Liên hoan Du lịch do tỉnh anh đăng cai tổ chức. Liênhoan khá xôm tụ nhưng tàn cuộc xong vẫn có cảm giác hơi thiêu thiếu, làm như có dịp thìcứ sum họp lại cho vui, vẫn còn bao nhiêu chuyện chưa nói và nói ra chưa biết sẽ làmđược đến đâu, hay nói-không nói rồi rốt cuộc cũng y vậy thôi, chẳng khác. Riêng với anhlại càng bức xúc, cái dự án mà anh đã giành không ít thời gian, chất xám và tâm huyết đãbị sếp ơ thờ gác qua một bên, sau mấy bận thuyết trình trước công ty với minh họa rõràng, công phu, rốt cuộc đã bị sếp dán lên cái mác “không k ...