Khi bên của nó mình luôn có một người bạn. Đủ tin tưởng để chia sẻ, đủ sáng suốt để dẫn đường, đủ vững chắc để dựa dẫm, và đủ chân thành để có thể cùng nhau đi suốt quãng đường tương lai. - Mày bỏ cái thói bất cần đời ấy đi.- Kệ tao.- Kệ! – Đức gắt lên – Cái gì cũng có giới hạn của nó chứ. Ai mà đi lo cho mày mãi được.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đâu cứ phải là yêu!Đâu cứ phải là yêu!Khi bên của nó mình luôn có một người bạn. Đủ tin tưởng để chia sẻ, đủ sángsuốt để dẫn đường, đủ vững chắc để dựa dẫm, và đủ chân thành để có thểcùng nhau đi suốt quãng đường tương lai.- Mày bỏ cái thói bất cần đời ấy đi.- Kệ tao.- Kệ! – Đức gắt lên – Cái gì cũng có giới hạn của nó chứ. Ai mà đi lo cho mày mãiđược.- Tao cũng chẳng cần mày lo cho tao.- Vậy thì cứ ngồi đấy ôm cái lòng tự trọng của mày mà chết chìm đi.Đức bỏ ra về trong sự tức giận vô cùng. Bình thường thỉnh thoảng hai đứa cũng cóto tiếng với nhau, nhưng lần này khác. Chưa bao giờ Thủy thấy Đức giận như vậy.Tất cả cũng chỉ vì cái tính cố chấp của Thủy. Biết thế, nhưng không sửa được. ***Hai đứa là bạn thân. Rất thân. Mặc dù chỉ mới học với nhau hai năm, nhưng dườngnhư hai đứa sinh ra để làm cạ cứng của nhau thì phải. Với bản tính trái ngượchoàn toàn, chẳng ai nghĩ Thủy và Đức có thể chơi thân với nhau như vậy. Thủymạnh mẽ, cá tính, luôn thể hiện cái bản tính bất cần đời. Đức hiền lành, ít gây sựvà thường xuyên bị Thủy bắt nạt. Những ngày đầu thấy Đức chở Thủy đi học mỗisáng, ai cũng nghĩ hai đứa là người yêu của nhau. Nhưng dần dần hội trong lớpcũng phải não nề kết luận một câu :“Thủy đi với Đức thì người ta tưởng Thủy làbạn trai Đức, còn Đức đi với Thủy thì người ta lại tưởng Đức là bạn gái Thủy”.Vậy đấyThủy không được may mắn như những người bạn cũng lớp khác. Bố qua đời sớmtrong một tai nạn giao thông, mẹ làm kế toán của một doanh nghiệp nhỏ. Hai mẹcon sống cùng nhau trong một căn hộ tập thể chỉ vẻn vẹn 30 mét vuông. Thiếu bố,mẹ thương Thủy gấp đôi. Chưa bao giờ Thủy thấy mình thiếu tình cảm. Nó luônchăm chỉ, cố gắng học thật giỏi cho mẹ vui lòng. Thủy luôn tự trách thầm saomình không là con trai. Nếu là con trai, có thể gia đình bên nội sẽ không thờ ơ vớimẹ con nó như vậy. Bố là con trai trưởng và duy nhất của ông bà nội – một giađình Hà Nội cổ và còn giữ những quan niệm phong kiến lỗi thời. Nhiều khi cảmgiác uất ức cứ dồn nén trong người nó. Con gái thì sao chứ. Có việc gì con trai làmđược mà con gái không làm được. Nó tự nhủ mình nhất định phải làm nên chuyện,nhất định phải là chỗ dựa vững chắc cho mẹ.Đức nói đúng. Cá tính, bất cần đời. Thủy luôn như vậy. Không thích chịu ơn,không ưa mang nợ, không bao giờ luồn cúi, xin xỏ ai bất cứ điều gì. Cái bản tínhmạnh mẽ ăn sâu vào con người nó lúc nào không hay. Giá như Thủy dịu dàng mộttí, con gái một tí thì cũng không đến nỗi. Đúng cái hôm Đức bận đi ăn cưới bà chịhọ, không đến chở Thủy đi kiểm tra chọn đội tuyển được, thì xe Thủy lại hỏnggiữa đường. Sờ túi thì quên điện thoại. Muộn gần một tiếng, đúng hôm thầy giáonổi tiếng “hắc” nhất dạy. Cũng định lên trình bày lý do và xin kiểm tra sau, nhưngvừa đứng dậy, Thủy nghe mấy tiếng xì xầm từ ba cô bạn bàn sau:- Chắc cái xe đạp biết thầy Công hay ra đề khó nên hỏng giữa đường ấy nhỉ?Xong. Ý nghĩ lên xin thầy kiểm tra lại bay vèo vào sọt rác. Thủy ngồi phịchxuống, đưa vở ra đọc lấy đọc để phần Tích phân mà không có chữ nào vào đầu.Tức giận. Ấm ức. Từ trường về nhà, đi sóng đôi với Đức mà Thủy không nói mộtcâu gì. Mặc cho Đức luôn miệng bảo nên đến thử gặp thầy xem sao. Đức khôngnản, theo Thủy lên tận tầng 5 của khu tập thể, vào tận nhà để khuyên, năn nỉ,xuống nước, rồi to tiếng. Mặc, Thủy vẫn không nói gì. Hình như hơi quá sự chịuđựng của Đức, nó mới phải nổi cáu lên như vậy. Ra về với cánh cửa đóng rầm,Thủy biết, Đức giận nó lắm.Thủy không trách Đức. Nó biết Đức lo cho nó nhiều. Gia đình Đức giàu và có bềthế, nhưng Đức không ngại chơi với con nhà nghèo như Thủy. Đức với bản tínhnhường nhịn Thủy từ ngày hai đứa chơi với nhau, luôn cảm thông với hoàn cảnhcủa nó, luôn đối với Thủy như là người anh trai lớn. Nhưng cũng chính vì thế,Thủy bỗng dưng bị một số bạn trong lớp ghét. Mà cũng chẳng bỗng dưng đâu. Aibảo Đức hoàn hảo cho lắm vào. Đẹp trai, học giỏi, con nhà giàu mà lại ngoanngoãn nữa. Haizzz... Ngán ngẩm với ánh mắt không mấy thiện cảm của các nànghotgirl khi nhìn mình, Thủy lờ đi, bởi hai đứa lại càng ngày càng thân nhau. Thủynghĩ Đức hiểu tính nó, sẽ lại tự làm lành trước thôi mà.Ấy thế mà một ngày, hai ngày, rồi ba ngày qua đi. Đức vẫn giận Thủy. Không đónđi học như thường ngày, tới lớp thì mặt lạnh te bước qua, quên luôn tiền lệ nhắntin, hỏi han như mọi ngày. Tự nhiên Thủy lại thấy hụt hẫng. Nó cứ nghĩ nhưnhững lần giận nhau trước đó, Đức sẽ phải xuống nước, xin lỗi Thủy (mặc dùkhông có lỗi) bằng cách đèo nó một vòng quanh bờ Hồ, rồi dạo phố cổ ăn kemTràng Tiền. Rồi lại cùng nhau học nhóm, làm toán, chép văn và kết thúc bao giờcũng là đĩa bánh rán to ụ còn nóng hổi của mẹ Thủy. Chẳng phải cao lương mĩ vịgì, nhưng sao cả hai đứa ăn ngon thế. Những ngày tháng đó cũng mới đây thôi mà,Đức quên rồi sao? “Thằng bạn thân đáng ghét!” Thủy nghĩ bụng. Để rồi xem.Tưởng chỉ mỗi mà ...