Danh mục

Đau thương đến chết - Phần 11

Số trang: 8      Loại file: doc      Dung lượng: 83.00 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Có lẽ mọi chuyện đêm qua đều giống như trước, chỉ là giấc mộng.Có lẽ mọi giấc mộng ngày trước cũng đều giống như tối qua, nỗi sợ hãi cận kề ngay bên cạnh.Đã sáng rồi, nhưng trời không đẹp, mưa bụi mau hạt ken dày. Cửa sổ phòng cô mở suốt đêm, mưa tạt vào làm ướt một mảng bàn phía dưới.Tư Dao ngồi dậy, nhìn máy tính vẫn đang mở. Những lời của "Kiều Kiều" vẫn còn trong bộ nhớ....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đau thương đến chết - Phần 11 Phần 11 Cùng Lãng Quên Giữa Màn Sương KhóiCó lẽ mọi chuyện đêm qua đều giống như trước, chỉ là giấc mộng.Có lẽ mọi giấc mộng ngày trước cũng đều giống như tối qua, nỗi sợ hãi cận kề ngaybên cạnh.Đã sáng rồi, nhưng trời không đẹp, mưa bụi mau hạt ken dày. Cửa sổ phòng cô mởsuốt đêm, mưa tạt vào làm ướt một mảng bàn phía dưới.Tư Dao ngồi dậy, nhìn máy tính vẫn đang mở. Những lời của Kiều Kiều vẫn còntrong bộ nhớ.Đước! Mình sẽ triệt để xóa sổ cái thứ Ảo giác luận của anh ta, sẽ bớt được cáikhoản chi phí đi khám bác sĩ tâm lý.Cô gọi điện cho Lâm Mang: Anh biết không, tối qua em lại nhận được lời thoại củaKiều Kiều!Hả? Giọng Lâm mang run run, chắc hẳn anh lại nhớ đến cảm giác kinh hãi khi hồitrước anh nhận được lời thoại của Kiều Kiều.Cô ấy không vui vì chúng ta gặp gỡ.GÌ thế? Em nói là... cô ấy biết chúng ta gặp nhau? Gọng Lâm Mang càng run hơnnữa.Còn biết rõ chúng ta ngồi ăn ở Rừng Họa My! Cô ấy nói không sai. Không phải tunghỏa mù để dọa chúng ta, mà đang ở bên chúng ta thật!Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu. Rồi, âm Mang nặng nề than thở: Xem ra, dù anh điđến đâu cũng không thoát nổi nỗi si mê của cô ấy. Em cũng biết, anh yêu anh nhớ vàcũng mong gặp cô ấy. Nhưng cô ấy cứ xuất quỷ nhập thần như thế này, thì anh khôngsao có thể sống bình thường được, anh sẽ suy sụp. Có lẽ anh chẳng thể ở lại GiangKinh nữa.Tư Dao nghĩ bụng: chính mình cũng đang phải đối mặt với những rắc rối này.Lâm Mang tự hỏi:- Mình nên làm gì đây?Tư Dao cố tập tung suy nghĩ, tâm trạng rối bời, cô vẫn không thể làm rõ điều gì, thôiđành phó mặc vậy. Cô tâm sự: Vào lúc này, chúng ta nên giãn nhau ra, càng xa càngtốt; tuy em cũng mong chúng ta có thể an ủi nhau nhưng chỉ e sẽ là càng thêm sai lầm.Nên nhớ rằng quấy rối người chết là điều hết sức ngu xuẩn. Em cảm thấy chúng ta đãvô tình làm cho Kiều Kiều không thể an nghỉ. Việc gặp mặt như tối qua, phải thôihẳn. Em nói thế, có vẻ như rất mế tín phải không?Bất kì ai, nếu gặp phải những chuyện như chúng ta thì cũng không thể không ngờngợ. Em vẫn như xưa, rất có lí trí! Giọng của Lâm Mang rất nặng nề.Mãi về sau này em mới nhận ra rằng mình chẳng hề lý trí, em đã mắc rất nhiều sailầm ngu xuẩn.Anh cũng thế... để anh thử nhớ lại... Nói cho nghiêm túc, thì chuyện anh đi khỏiGiang Kinh thật sự đáng cười đúng không? Rồi lại về đây chưa được một tuần lẽ.Lâm Mang tự chế nhạo mình thật chua chát.Không! Điều này chỉ có thể chứng minh một điều... anh đã càng chín chắn hơn. Ngàytrước em đã nghĩ nhầm về anh.Anh sẽ nghĩ thêm...Đặt điện thoại xuống, Tư Dao hết sức buồn rầu. CÓ lúc có đã nghĩ Kiều Kiều dọadẫm và giày vò mình là phải, đúng là mình đang chờ đợi một cái gì đó, thậm chí là, bắtđầu từ hôm gặp Lâm Mang trong chuyến đi núi Vũ Di. Khi anh trở lại Giang Kinh, côđã thấy xót xa cho anh, rồi cũng thoáng một chút toan tính mong đợi. Dù sao anh ấycũng là người mình đã từng yêu, lúc này cả hai lại lâm vào cảnh ngộ bế tắc na ná nhưnhư nhau, khiến cho hai người cùng trở thành hành khách ngồi trên một con thuyềnnhỏ giữa trời mưa gió.Tuy cô không sai, cô có lí trí nhưng trong tình cảnh đồng bệnh xót thương nhau, rất sễnảy sinh những tình cảm phức tạp; cô và Lâm Mang cần có khoảng cách, nó là mộtquãng đường dài đằng đẵng - giữa sự sinh tử của Kiều Kiều.Lòng bôn bề bào nỗi niềm, Tư Dao mở cửa đi xuống tầng dưới định tìm chút gì đó ăntạm. Cô bình thản tự nhiên bước vào bếp, thấy Chung Lâm Nhật và Lịch Thu đang tròchuyện. Nhìn thấy Tư Dao, Lịch Thu ôi một tiếng rồi bước lại, gỡ cặp kính râm,ánh mắt đầy ái ngại: Tư Dao vẫn gặp ác mộng à, đang rất xinh tươi sao lại thành raủ rũ thế này?Tư Dao thấy ấm lòng, thầm nghĩ: Lịch Thu chẳng phải con người không ăn thức ăncủa nhân gian, cô ấy rất quan tâm đến mình. Và lại nghĩ: Liệu có nên cho hai ngườinày biết về việc KIều Kiều đã gửi lời thoại QQ đến, và các chuyện Lâm Mang đã gặpphải hay không? họ sẽ nói gì? Lại nói là ảo giác? Hay là mình lại nhận dược một chútthương hại? Sẽ chỉ vô ích thôi. Cô bèn cười cười: Ác mộng đã bớt đi nhiều rồi, tạitối qua tôi ra ngoài ăn, bị đau bụng...Lâm Nhuận nhìn thẳng vào Tư Dao nói: CÔ đừng quên rằng, bát cứ lúc nào cần gì, cốcứ đến gõ cửa phòng tôi... tôi nghĩ, chắc là chị Lịch Thu và anh Tử Phóng cũng thế.Chúng ta ở cùng số nhà, phả hết sức giúp đỡ nhau.Tư Dao cảm động gật đầu, thầm nghĩ: Chỉ mong anh đừng khuyên tôi đi khám bác sĩtâm lý thôi!.Máy di động ở cổ tay đang đeo bỗng reo lên, Tư Dao nhận ngay ra dố máy của LâmMang, vội hỏi luôn: Sao? Lại có chuyện gì thế? Nói rồi mới nhớ ra Lâm Nhuận vàLịch Thu đang ở bên, cô liếc nhìn, quả nhiên thấy họ đang ngạc nhiên nhìn mình; côđành nhịn đói và bước lên gác.Anh đã nghĩ ra rồi, anh quết định đi khỏi Giang Kinh, đi ngay hôm nay. Giọng LâmMang rất quả quyết.Sao lại nhanh thế? Em... em tán thành, anh làm thế rất đúng.Nhưng anh có một yêu cầu, anh muốn gặp em lần chót, vì đi lần này chẳng biết đếnbao g ...

Tài liệu được xem nhiều: