Ngồi trong tắc xi từ sân bay Hồng Kiều đi ra, Tư Dao nhìn quang cảnh bên ngoài nhưng không có gì lọt vào mặt.Phải chăng mình đã quá điên rồi, đi tin lời nói của hai người không hề quên biết trên mạng, bay đến Thượng Hải ở xa ngàn dặm? Càng hoang đường hơn nữa là, lại chuẩn bị đối thoại với một hồn ma
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đau thương đến chết - Phần 12 Phần 12 Nhảy Múa Với Linh HồnNgồi trong tắc xi từ sân bay Hồng Kiều đi ra, Tư Dao nhìn quang cảnh bên ngoàinhưng không có gì lọt vào mặt.Phải chăng mình đã quá điên rồi, đi tin lời nói của hai người không hề quên biết trênmạng, bay đến Thượng Hải ở xa ngàn dặm? Càng hoang đường hơn nữa là, lại chuẩnbị đối thoại với một hồn ma?Thậm chí mình còn không muốn chờ đến cuối tuần.Trước khi đi, cô không dám nói thật với mấy người cùng thuê phòng trong biệt thự vềmục đích chuyến đi này, chỉ bảo là đi công tác. Ở công ty, giám đốc lại càng không thểhiểu tại sao cô lại xin nghỉ hai ngày trong khi dự án đang ở giai đoạn quan trọng : vìhai ngày ngắn ngủi mà rất có thể cô sẽ đánh mất cơ hội thăng tiến.-Anh này, tạm thời chưa đến nghĩa trang Chuyên Kiều vội. Tôi muốn vào nhà thờ TừGia Hội một lát, nếu anh đồng ý thì cứ chờ bên ngoài. Đợi sau khi tôi ra, lại đi đếnChuyên Kiều, sẽ thanh toán cả thể.Tư Dao vốn không định đi “sám hối”, nhưng không hiểu tại sao lại có cảm giác thânthiết với “Con cóc lõi đời”, chi bằng cứ thử cả hai cách xem sao.Vì không phải ngày cuối tuần nên trong và ngoài nhà thờ đều hết sức yên tĩnh. Lầnđầu tiên Tư Dao vào nhà thờ, bởi đang nặng trĩu tâm tư nên cô tự nhiên nghiêm tranghẳn lên.Vừa bước vào cửa nhà thờ đã thấy một tấm bình phong, phía trước bình phong đặtmột chậu nước. Tư Dao đứng ngẩn ra nhìn chậu nước một lúc, vừa may có một ngườibước ra từ sau tấm bình phong nhúng tay vào chậu nước, đưa lên đầu làm dấu thánhrồi đi. Chắc đây là một nghi thức mà các tín đồ phải làm.Vòng qua tấm bình phong, chỉ thấy lác đác vài người bên trong sảnh đường rộng lơn,hoặc ngồi quỳ, đều cúi đầu cầu nguyện. Tư Dao quỳ xuống chiếc ghế thấp sát đất,chắp hai tay trước ngực, mắt nhắm lại.Đức Chúa, nếu người có thể nghe thấy lời sám hối của con- một người không phải tínđồ Cơ đốc, thì xin Người hãy trả lại cho con một bộ óc sáng suốt và cuộc sống yênbình. Con không rõ mình có tội hay không, nhưng chắc là đã làm không ít chuyện sailầm, đã vô tình làm tổn thương nhiều người, con chỉ mong bi kịch sẽ không xảy ranữa.Lòng cô dần dần lắng xuống.Đúng là một cảm giác vô cùng tốt đẹp. Nếu như tối tối trước khi đi ngủ đều có thểyên tĩnh thế này thì cuộc sống sẽ vui biết bao!Những tiếng chân bước nhè nhẹ…Tư Dao mở mắt, cô rất kinh ngạc, một hàng cácthiếu nữ mặc áo daìa trắng đi qua ngay bên cạnh cô, chậm chậm tiến về bệ theờchính. Họ là ai thế? Là Thiên sứ chăng? Trong cái thành phố đầy sắc màu lòe loẹt, ônhiễm nghiêm trọng này, chỉ có Thiên sức mới ặc bộ đồ trắng tinh khiết không chút tìvết, mới có maía tóc dài mượt mà như dòng suối, mới có bước đi khoan thai như thếkia!Tại sao mình lại trông thấy Thiên sứ? Liệu có phải mọi tội lỗi của mình: ích kỷ, đốkỵ, dục vọng nảy sinh bởi quá yêu thích, những tổn hại gây ra vì sơ suất…đã được thathứ, bởi thế mình mới được nhìn thấy cảnh thiên đường?Bỗng Thiên sứ đi sau cùng bất chợt xoay người lại.Mái tóc dài sũng, một lọn tóc rũ trên trán, khuôn mặt trắng bệch, chính là Kiều Kiều!-Tại sao cậu không nắm chặt tay mình?Tư Dao thầm nghĩ: đây không phải là thực, đây là ảo giác! Cô đứng dậy chạy như bayra phía cửa, tiếng giày da nện trên sàn làm kinh đồng đế những tín đồ đang thành tâmcầu nguyện.Đặt một bó hồng vàng trước mộ, Tư Dao khom người, tay khẽ rờ lên dòng chữ khắctên Kiều Kiều trên bia đá, nước mắt lã chã rơi, chẳng mấy chốc đã ướt đầm mộtkhoảng mặt đá ốp trên mộ.-Kiều Kiều, cậu ở đâu? Có nghe thấy tiếng mình nói không?Sau khi cậu ra đi, sực cắn rứt đã khiến mình suy sụp. Mình rất ân hận vì đã khăngkhăng đòi đi hang quan tại. Mình hối hận vì đã không có đủ sức để kéo cậu lên, hốihận vì trong khoảnh khắc gặp Lâm Mang mình đã để cho tình xưa trỗi dậy, đã khaokhát cái mà cậu đang có.Giữa khao khát và đố kỵ, có ranh giới không?Mình không nên tiếp nhận Lâm Mang khi anh ấy về Giang Kinh, không nên cùng đi ănở “Rừng Họa Mi”, không nên cùng anh ấy vào chời đại học Giang Kinh, không nênnảy ra ý nghĩ cùng anh ấy làm lại từ đầu mới phải. Anh ấy là một chàng trai đặc sắc,anh ấy biết, làm thế sẽ không tôn trọng cậu.Cậu có thể hiểu hết tất cả những chuyện này không? Cậu có thể hiểu, tuy lòng ngườilà phức tạp, tình cảm khó bề gỡ rối, nhưng mình không bỉ ổi đến mức bỏ mặc chotuổi hoa của cậu héo tàn. Cậu có thể trả lại cho mình và Lâm Mang sự yên bìnhkhông? Bọn mình sẽ mang theo cùng một nỗi nhớ về cậu để vĩnh viễn cách xa đôingả.Gió thổi. Hai cây thông cao nửa thân người trông hai bên mộ khẽ lay động, như khócnhư than.Có thật là tiếng ai đang khóc không?Tư Dao nghe rõ ràng có tiếng khóc thút thít vẳng tới.Trời nhiều mây nhưng cũng mới chỉ 3 giờ chiều. Xung quanh còn sáng sủa, lẽ nàokhông cần phải có màn đêm mà linh hồn cũng hiện lên?Vẫn là ảo giác? Lại là ảo giác chăng?Nhưng tiếng khóc nghe rất rõ kia mà.Có phải Kiều Kiều không?Cô đứng dậy, nhìn khắp xung quanh. Vì không phải dịp cúng l ...