Dù không muốn nhớ, cũng rất khó quênVề Viên Thuyên, em cũng biết rồi, Sở tài chính kế toán của bọn anh hơn trăm nhân viên, chuyên môn nghiệp vụ na ná nhau, đều là những người biết tính toán tỉ mỉ, nhưng cô ấy còn cẩn thận hơn mọi người hàng chục lần. Nếu cô ấy có ý định gì đó, chắc chắn sẽ làm cho thật trọn vẹn, trước khi xong việc không bao giờ tuỳ tiện tiết lộ ra. Ví dụ như chuyện em chuyển nhà, cô ấy gửi quà cho em, cũng sắp xếp đâu ra...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đau thương đến chết - Phần 13 Phần 13Dù không muốn nhớ, cũng rất khó quênVề Viên Thuyên, em cũng biết rồi, Sở tài chính kế toán của bọn anh hơn trăm nhânviên, chuyên môn nghiệp vụ na ná nhau, đều là những người biết tính toán tỉ mỉ, nhưngcô ấy còn cẩn thận hơn mọi người hàng chục lần. Nếu cô ấy có ý định gì đó, chắcchắn sẽ làm cho thật trọn vẹn, trước khi xong việc không bao giờ tuỳ tiện tiết lộ ra.Ví dụ như chuyện em chuyển nhà, cô ấy gửi quà cho em, cũng sắp xếp đâu ra đấy,ngay anh cũng không hay biết. Phẩm chất và tính cách đó rất hợp với ngành kế toán,cô ấy trẻ tuổi, mới vào nghề bốn năm mà đã được giữ vị trí Phó tổng kiểm toán viêncủa Ban kiểm toán xây dựng cơ bản, toàn được nhận những dự án lớn. – Dục Chu nóitới Viên Thuyên, thao thao bất tuyệt.Sauk hi về đến Giang Kinh, Tư Dao lập tức hẹn gặp Dục Chu, mong anh ta có thểgiúp mình loại bớt những nỗi ngờ vực, nhưng khi nói chuyện lại tháy Dục Chu cũngkhông biết gì nhiều hơn cô.Hai người ngồi trong quán “Bách Gia Thôn”- một quán rượu nho nhỏ nằm ở cuối phố,nổi tiếng nhờ có loại rượu vang ngon. Tư Dao chọn nơi này bởi cô còn nhớ Dục Chuthích uống rượu vang. Vì có sợi dây liên hệ là Viên Thuyên nên hai người đã rất thânquen. Sau khi Viên Thuyên chết, dù rằng chưa từng gặp lại nhau nhưng qua hai lầnđiện thoại chuyện trò, an ủi lẫn nhau, họ vẫn duy trì được quan hệ bạn bè.Nhưng Tư Dao chú ý thấy Dục Chu chỉ gọi một cốc Coca.-Nghe những điều anh nói, thì đúng là tính cách của Viên Thuyên! Em và cô ấy họccùng lớp hồi cấp 3. Lên đại học tuy khác chuyên ngành nhưng ở cùng một tầng ký túcxá, có thể coi là em hiểu rất cặn kẽ về Viên Thuyên. Cứ thế mà suy, thì việc cô ấy điđiều tra hai lần về Kiều Kiều chắc chắn phải có chủ đích.Tư Dao cảm thấy Dục Chu đang truyền đạt thông tin một cách lòng vong.-Em nói đúng, Viên Thuyên sẽ không làm những việc không có mục đích. Anh nghĩchắc là cô ấy cảm thấy nguyên nhân cái chết của Kiều Kiều ít nhiều có gì đó kỳ lạ.Lúc nói câu này, Dục Chu chỉ nhìn vào chiếc cốc thủy tinh, hình như cố ý tránh ánhmắt Tư Dao.-Chỗ cô ấy cho rằng đáng ngờ, có phải là… Anh nói thật với em đi, có phải liên quanđến em không?Dục Chu mím môi nghĩ ngợi một lúc mới nói : Dù sao thì cũng là chuyện đã qua, anhnói cho em biết cũng chẳng sao. Cô ấy…đúng là cô ấy đã nói với anh, cảm thấy…cảmthấy lần ấy trên núi Vũ Di, giữa em và Lâm Mang hình như có một…có một sự hiểungầm gì đó không thể nói ra. Đướng nhiên cô ấy biết hai người đã từng yêu nha,nhưng thái độ của cả hai không giống như lâu ngày gặp lại, mà là như ngày ngàychạm mặt nhau vậy.-Ngay cô ấy mà cũng nghĩ thế?! Dù đã dự liệu trước nhưng Tư Dao vẫn cảm tháy rấtbức xúc.-Em đừng nghĩ ngợi gì, đây là một suy đoán hoàn toàn vô căn cứ của Viên Thuyên, làmuốn hỏi cho rõ ràng xem Kiều Kiều và Lâm Mang đã từng sâu nặng đến đâu, yêuđương đến mức độ nào. Nhưng xem chừng kết quả thu được không nhiều, cha mẹKiều Kiều không rõ mấy về tình hình con gái, còn người bạn trọ cùng Kiều Kiều thìcứ như bẩm sinh đã xung khắc với Viên Thuyên, nên không chịu nói gì. Có lẽ tại tháiđộ của Viên Thuyên hơi kẻ cả, bởi cô ấy còn trẻ mà đã làm việc rất xuất sắc, nên đãbỏ qua cả những kỹ xảo giao tiếp thông thưuờng. May mà anh thực lòng yêu cô ấy,đương nhiên anh luôn nhất nhất nghe lời cô ấy, chứ nếu là người thì chưua chắc đãchịu như vậy.- Dục Chu nói đến câu “nhất nhất nghe lời”, ánh mắt anh thể hiện nỗinhớ nhung.Bọn họ đã từng là một cặp tuyệt vời biết bao.-Xem ra Viên Thuyên cũng giống Kiều Kiều, đều cảm thấy em có lẽ đã không cố hếtsức cứu Kiều Kiều, cho rằng em là một người rất ích kỷ, mất hết lương tâm. Ngánthật!- Tư Dao thấy muốn uống rượu.-Theo anh thì không đến nỗi tệ hại như em tưởng tượng. Cô ấy chỉ là suy đoán, lạichẳng có chứng cứ gì; vẫn rất tốt với em, giúp em tìm nhà mới. Trong khi đang đi côngtác vẫn thu xếp việc gửi quà tặng em. Nếu đúng là không tin em nữa, thì sao lại nhiệttình như vậy?Tư Dao như chợt tỉnh ngộ ra, kêu lên “Thảo nào mà…chính vì món quà đó, nên em mớinghĩ chắc là Viên Thuyên bất mãn với em”.- Sao lại nói thế? Chắc chắn là Dục Chu cảm thấy Tư Dao đang nói ra những chuyệngiời ơi.-Anh còn chưa biết, trong hộp quà đó còn có một bức ảnh chụp Tân Thường Cốc. Emvừa trông thấy đã rụng rời, vì Viên Thuyên bất mãn với em.- Sao lại nói thế? Chắc chắn là Dục Chu cảm thấy Tư Dao đang nói ra những chuyệngiời ơi.- Anh còn chưa biết, trong hộp quà đó còn có một bức ảnh đó còn có một bức ảnhchụp Tân Thường Cốc. Em vừa trông thấy đã rụng rời, vì Viên Thuyên biết sau cáichết của Kiều Kiều, em sợ nhất là nghe nhắc đến Tân Thường Cốc, thì đâu có thểdùng bức ảnh ấy trang trí cho căn nhà mới được? Nhất định là có ngụ ý sâu xa. Đếnhôm nay em mới hiểu, ngụ ý đó là một lời trách cứ thầm lặng.- Dao dao nghĩ phức tạp quá rồi đấy – Thấy Tư Dao nước mắt giàn giụa, Dục Chu hơilúng túng.- Anh hiểu Viên Thuyên, phỏng đoán được tâm tư của cô ấy, em không nghĩ phức tạpsao được?- Cô ấy k ...