Nhìn khung sắt vừa được lắp bên ngoài cửa sổ, Tư Dao gượng cười bước đến, hai tay nắm vào song sắt. “Thả tôi ra! Thả tôi ra!” Đàng sau vọng lại tiếng của Lâm Nhuận như “lồng tiếng” khớp với động tác của Tư Dao. “Xin lỗi, làm cho cô giật mình phải không. Bây giờ tôi vào được chứ?”
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đau thương đến chết - Phần 14 Phần 14 Con chim bị giam cầmNhìn khung sắt vừa được lắp bên ngoài cửa sổ, Tư Dao gượng cười bước đến, hai taynắm vào song sắt. “Thả tôi ra! Thả tôi ra!” Đàng sau vọng lại tiếng của Lâm Nhuậnnhư “lồng tiếng” khớp với động tác của Tư Dao. “Xin lỗi, làm cho cô giật mình phảikhông. Bây giờ tôi vào được chứ?”Tư Dao quay lại cười cười, giọng nói vẫn còn gượng gạo “Tự mình làm trò với mình,thế là để anh trông thấy! Bây giờ thì gay rồi, em đã thành một con chim trong lồng”Con mèo Linda cũng bước đến nhảy tót lên bệ cửa sổ, lấy móng cào cào các thanh sắt,nhìn ra ngoài đầy vẻ oán hận.Lâm Nhuận nói” Vừa nãy tôi tập chạy ở ngoài kia nhìn thấy cái cửa sổ mới của cô,nên muốn hỏi xem bên công an đã có tin gì mới chưa? Vì là một vụ trộm, nên chắc làtối qua đồn công an mới chỉ điều tra sơ bộ, những người sáng nay đến có vẻ là “quânchủ lực”, chắc chắn có cao thủ của quận hoặc Sở công an.Tư Dao nói” Sáng nay họ kiểm tra hiện trường kỹ lưỡng hơn, cũng không rõ là côngan quận hay Sở, chỉ thấy họ hết lời khen ngợi kẻ đột nhập đó”.-Nghĩa là làm sao?-Bọn họ nói tên đó không để lại bất cứ dấu vết nào để có thể điều tra. Hắn đeo găngtay, đi giày vải loại phổ biến, trèo lên tầng bằng tay không, sơn vôi quét tường đềukhông bong rơi một chút nào. Hắn lại không dùng thuốc mê- loại cao thủ đích thựcxưa nay đều không dùng thuốc mê-cho thấy tên này rất tự phụ.-Vậy hắn mở cửa sỏ kiểu gì? Trước khi đi ngủ cô đã đóng chặt rồi mà? Việc tự độngcài chốt là thế nào?-Lúc đầu cũng không có ai nói rõ được, về sau họ gọi điện bảo một bác công an đến,bác ấy dùng kính lúp xem kỹ một hồi trên then cửa, nố đã có thể đáon được 8,9 phần.Kẻ đó dùng một sợi dây hợp kim cực mảnh, thò qua khe hai cánh cửa, lồng vào tai củacái chốt, thế là có thể đóng mở tùy ý, cũng hơi giống cách mở khóa. Bác ấy bảo, nóinghe thì dễ nhưng muốn làm được cũng cần kỹ xảo rất tinh vi.Lâm Nhuận cúi đầu nghĩ ngợi “ Thế thì lẽ ra họ phải xác định được nghi phạm rồimới phải. Nghĩ mà xem, đã có phép “khinh công” cao cường, lại có kỹ xảo mở khóarất tinh vi, cả Giang Kinh này liệu được mấy người? Loại tội phạm này thường là đãcó tiền án, tiền sự, các vị công an kỳ cựu trong ngành chắc có thể khoanh chúng lại”.- Anh nói đúng, bác công an ấy cũng nói như vậy, nhưng còn nói thêm “ Những tên tôibiết hiện đều đang ngồi tù, bởi thế vụ này có khả năng là tội phạm chạy trốn từ nơikhác đến gây án. Nhưng hắn lại không giống kẻ trộm, hắn đã về tay không, thật hiếmthấy!-Cô kiểm tra kỹ lại xem, đúng kà không mất gì cả à?-Những đồ đáng tiền, tôi vốn chẳng có mấy, chỉ có vài thứ thì dường như hắn đều rờvào rồi nhưng không lấy.Trầm ngâm một lúc, Lâm Nhuận chợt hỏi “Cô có phải người vùng này không?Tư Dao hỏi lại “Sao? Điều này thì có liên quan gì?”Lâm Nhuận chưng hửng, nhìn thẳng vào Tư Dao nói “Cô không cần trả lời tôi. Tôi chỉnghĩ, nếu cô có người thân hay bạn bề ở Giang Kinh thì nên đến đó ở tạm. Hiện giờcó vẻ như Sở công an cũng coi trọng vụ này. Chờ họ điều tra vài hôm, hoặc là có đầumối, giả dụ có thể kết thúc vụ việc, thì cô lại về ở, chẳng phải là tốt hơn à?”Tư Dao cũng cảm thấy có phần áy náy : Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ hơi thấy khổtâm. Cha mẹ tôi hồi còn trẻ sống ở Giang Kinh, sau khi tôi tốt nghiệp cấp ba, thì họchuyển về Hạ Môn. Mẹ tôi là người Giang Kinh, có một bà chị ruột vẫn ở GiangKinh, nhưng không biết tại sao từ hồi còn trẻ hai người đã xung khắc. Bà bác này ghéttôi như xúc đất đổ đi, bác ấy hễ thấy tôi là sầm nét mặt. Càng quá đáng hơn là nămngoái cha mẹ tôi qua đời, bác ấy cũng chẳng buồn về đưa đám. Bây giờ tôi dứt khoátkhông gặp, khỏi phải chuốc lấy sự khó chịu.Nghe Tư Dao nói thực đáng ái ngại, Lâm Nhuận thở dài, nói nhỏ “Tôi hỏi có phầnđường đột, không ngờ lại gợi lên những chuyện buồn của Tư Dao”.“Không đâu, em hiểu, anh có ý giúp đỡ…”Tư Dao chợt tỉnh ra. Đúng, tại sao cô chỉmải than thân trách phận, đến nỗi quên cả người đang ở bên cạnh quan tâm đến mình?Co dịu dàng : Anh và chị Lịch Thu đã giúp đỡ em rất nhiều, em không biết nên cảm ơnthế nào mới phải. Em sẽ nghe lời anh, hỏi Thường Uyển xem sao. Hai đứa vốn rấthợp nhau, nếu em muốn đến ở vài ngày, chắc sẽ không vấn đề gì”Mắt Lâm Nhuận sáng lên, định nói gì đó song lại kìm được, chần chừ một lát mới nói– Không hiểu sao, ngay từ lần đầu gặp em, tôi đã cảm thấy…cảm thấy có lẽ trongcuộc sống em đã gặp nhiều việc không như ý, cần được quan tâm săn sóc. Tôinghĩ..nhất định Lịch Thu cũng có cảm giác như vậy. Thực ra đâu có dễ để cho em cóthể ín nhiệm chúng tôi như vậy.-Anh đừng quên, có thể em sẽ là một khách hàng rất không biết điều, giống như vừanãy…-Em cũng đừng quên, tôi sẽ không coi em là khách hàng, trái lại sẽ gọi là “bà Dao” rồiđưa em ký một chồng tài liệu. Lâm Nhuận dặn dò Tư Dao nghỉ ngơi cho khỏe, rồi đixuống tầng dưới.Lâm Nhuận đi một lúc lâu, mà ánh mắt sáng rực của anh dường như vẫn đang thiêuđốt Tư Dao.Cô đư mắt nhìn màn hình vi tính, hy vọng có thể làm dịu bớt ánh mắt và trái tim nóngbỏng.Trên mạng QQ, “Con cóc lõi đời” đang đợi cô.Con cóc: Nói xem, đi nhà thờ có hiệu quả không?Yêu Yêu: Cũng thật khó nói, tôi đã đi rồi, và lại trông thấy người bạn đã chết ấy ởtrong nhà thờ, mặc xiêm y của thiên sứ, nhưng vẫn là khuôn mặt đáng sợ lúc cận kềcái chết.Con cóc: Thế thì phiền hà rồi!Yêu Yêu: Sao?Con cóc: Chắc chắn là bạn nhìn thấy ảo giác, đành đi khám bác sỹ thần kinh vậy.Yêu Yêu: Đáng ghét!Con cóc: Tôi nói thật mà, bạn ở Giang Kinh phải không?Yêu Yêu: Sao bạn biết, bạn là ai?Con cóc: Địa chỉ Ip của bạn đã cho tôi biết. Nếu bạn ở Giang Kinh có thể tìm đượcmột bác sỹ thần kinh rất giỏi tên là Du Thư Lượng. Anh ấy hình như được bình chọnlà một trong mười gương mặt trẻ tiêu biểu của Giang Kinh.Yêu Yêu: Rốt cuộc bạn là ai?Con cóc: Một người muốn giúp đỡ bạnYêu Yêu: Chỉ là ngẫu nhiên gặp nhau, tại sao lại muốn giúp tôi?Con cóc: Chỉ cần mỗi người dâng hiến một chút tiình yêu, thế gịới ...