“Giang Nam” của Viên Viên Khuyên KhuyênTắc-xi đến cổng lớn của “tiểu khu Phú Hoa”. Tiểu khu này chủ yếu là chung cư hạng vừa và hạng cao cấp, quanh có tường vây, cổng sắt tự động mở đóng. Tư Dao để lái xe đợi, tới bốt gác bên cạnh cửa sắt. Đúng là Phương Tuấn đang trực đêm nay. Cô đã lấy được chìa khóa ở chỗ em họ Dục Chu, Phương Tuấn cũng đã nhận được điện thoại của Dục Chu từ Thành Đô gọi đến. Vì vậy không cần nói nhiều, anh giao ngay chìa khóa cửa...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đau thương đến chết - Phần 15 Phần 15“Giang Nam” của Viên Viên Khuyên KhuyênTắc-xi đến cổng lớn của “tiểu khu Phú Hoa”. Tiểu khu này chủ yếu làchung cư hạng vừa và hạng cao cấp, quanh có tường vây, cổng sắt tựđộng mở đóng. Tư Dao để lái xe đợi, tới bốt gác bên cạnh cửa sắt. Đúnglà Phương Tuấn đang trực đêm nay. Cô đã lấy được chìa khóa ở chỗ emhọ Dục Chu, Phương Tuấn cũng đã nhận được điện thoại của Dục Chutừ Thành Đô gọi đến. Vì vậy không cần nói nhiều, anh giao ngay chìakhóa cửa chống trộm cho Tư Dao.“Thật kỳ lạ, Dục Chu nói là định đưa cô đến vì sợ không an toàn, thực ratiểu khu này cực kỳ an toàn, tôi làm bảo vệ ở đây đã 2 năm, chưa hề xảyra vụ việc nào”. Tư Dao nghĩ Phương Tuấn là một người trung niên caoto, có anh ta “hộ tống” chắc chắn là an toàn hơn nhiều.Tư Dao đương nhiên biết tại sao Dục Chu lo lắng, bởi vậy cô nói: “Nếuanh Tuấn có thể đưa em vào thì hay nhất, anh Dục Chu khá cẩn thận, sợlỡ ra có chuyện gì”.Hai người đi đến trước cửa nhà Dục Chu, mở 2 lần cửa. Máy di động củaPhương Tuấn bỗng đổ chuông. Sauk hi nghe xong anh lung túng nói vớiTư Dao: “Đúng là tôi tự vả vào miệng mình, vừa khoác lác với em trị an ởđây rất tốt…Bên khu nhà Thiên Xứng xảy ra chuyện. Có người say rượugây rối, tôi phải đi một lúc. Em cũng đừng tự ý đi đâu, đợi tôi xử lý xongviệc bên đó sẽ quay lại đón. Số di động, em biết rồi, cần gì cứ gọi chotôi”. Nói xong, tất bật đi luôn.Người say rượu ấy làm loạn thật đúng lúc.Tư Dao đẩy cửa bước vào.Ánh sang lờ mờ của đèn hành lang phía sau chỉ chiếu sáng được mộtkhoảng nhỏ dưới chân. Gian sảnh trước mặt đen đặc, âm u khiến Tư Daorùng mình.Cô nhớ Dục Chu nói sau khi Viên Thuyên chết, căn hộ này không cóngười ở, không có hơi người thảo nào có cảm giác âm u như thế.Có thật Viên Thuyên vẫn đang ở đây?Cô sờ soạng trên bức tường cạnh cửa, cuối cùng chạm được vào côngtắc, nhưng đèn không sáng. Có lẽ vì lâu rồi Dục Chu không đến ở nên đãngắt cả át-tô-mát.Phương Tuấn lại mang đèn pin đi, mình thì chưa chuẩn bị gì. Tư Dao thấyhối hận, may mà mắt dần thích nghi với bóng tối, cô có thể lờ mờ trôngthấy sàn nhà, mấy cánh cửa phòng khách, nhà vệ sinh và bếp.Không một bóng người, cô cảm thấy chẳng khác gì đuổi theo một cáibóng!Lúc còn sống, Viên Thuyên đã đưa cô đến đây vài lần, cô vẫn còn nhớcách sắp xếp của căn hộ này. Đi qua bếp, phòng khách, một cái giá đặthoa, qua một khoảng tường là đến phòng làm việc.Đúng lúc cô bắt đầu tự giễu mình quá đa nghi, như “con chim phải tên sợcành cây cong”, thì một điệu nhạc du dương hơi đượm vẻ ai oán bỗngnhiên lan tỏa trong bóng tối- bài “Giang Nam” của Lâm Tuấn Kiệt!Viên Thuyên rất thích nghe bài “Giang Nam” này!Gió tới đây liền ngưng kếtNíu giữ nỗi nhớ nhung của kháchMưa đến đây liền kết thành tơVấn vít chúng ta lưu luyến cõi trầnCó em ở bên chính là duyênDuyên phận khắc trên hòn đá tam sinh(1)Được yêu dù chỉ là một trong muôn phần mật ngọtEm nguyện xin được chôn ở chốn nàyTư Dao đi theo tiếng hát, mỗi bước cảm thấy nỗi sợ hãi càng tăng them.Khuyên Khuyên Viên Viên Khuyên KhuyênAnh ngày ngày tháng tháng năm nămĐắm đuối mãi nhìn khuôn mặt emNét dịu dàng khi tức giậnNét dịu dàng pha oán tráchHai ta không hiểu thế nào là giày vò yêu, hận, tình, sầu.Đều ngỡ cứ yêu nhau thì sẽ như gió mây vấn vítTin rằng- yêu một ngàySẽ là mãi mãiSẽ khiến thời gian ngưng kết ở phút giây này.Đi tới cửa làm việc, máu trong người cô như đột ngột đông cứng lại.Phòng làm việc trống trơn. Đập vào mắt cô là chiếc máy tính xách tayđang mở!Tiếng nhạc phát ra từ đó.Hai ta còn chưa hiểu, biểu lộ nồng nàn là thế nàoVẫn nghĩ rằng, chết vì tình chỉ là truyền thuyếtEm ra đi đau đớn xiết baoNỗi đau sâu thẳmKhi mộng bị chôn vùi trong mưa bụi Giang NamTim nát tan rồi anh mới hiểu…“Khi mộng bị chôn vùi trong mưa bụi Giang Nam”, thật là một sự trùnghợp. Dường như bài hát Viên Thuyên rất thích này đã dự báo về số phậncủa cô ấy- tuổi xanh đã chìm trong mưa bụi Giang Nam!Phía trước bàn không có ghế, không có người, nhưng mạng QQ đang mở,có đối thoại, có những lời Tư Dao gửi cho Viên Thuyên cách đây 1 giờ.“Mình đã xé nát nó, bây giờ có lẽ đã ở trên đỉnh một núi rác nào đó, đangngạo nghễ nhìn xuống”Lại còn có đoạn đối thoại giữa Kiều Kiều và Viên Thuyên.Viên Viên Khuyên Khuyên: Dao Dao không đếm xỉa đến mình, lại còn xénát bức ảnh mình tặng, 55555 (hu hu hu).Kiều Kiều: Ai bảo cậu hung với Dao Dao như vậy?Viên Viên Khuyên Khuyên: Ai bảo cậu ấy ương như thế. Thôi được, lầnsau gặp sẽ xin lỗi cậu ấy vậy.Kiều Kiều: Gặp mặt?Viên Viên Khuyên Khuyên: Chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, cậu ấy cũngkhó tránh khỏi cái chết.Viên Thuyên, cậu ở đây thật à?Không có câu trả lời.Thực ra cô đã có câu trả lời rồi. Cô quay người chay như bay khỏi phònglàm việc rồi đứng trong phòng khách, cũng tối om như vậy, thở hổn hển.Lúc này, cô mới để ý thấy trên quầy bếp ngăn giữa phòng khách và bếp,một lọ hoa tươi đang nở rộ trong bóng đêm.Dục Chu đã nói từ hôm xả ...