Danh mục

Đau thương đến chết - Phần 19

Số trang: 7      Loại file: doc      Dung lượng: 81.50 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ngày hôm sau, tin tức trên mạng về vụ lật xe ở Đại Lý đưa thêm tin mới: “Vụ tai nạn lật xe ở Đại Lý đã tìm được thi thể của 71 nạn nhân, một người may mắn sống sót”.Có người sống sót, vẫn cứ là tin tốt.Chẳng mấy chốc, bức ảnh người sống sót được đưa lên mạng. Một người trung niên toàn thân bị thương nặng, thảm thương đến mức không dám nhìn. Cuối buổi chiều, phần tin tức tổng hợp của báo điện tử “Tân Đại chúng buổi chiều” được truyền đi, đưa tin cụ thể...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đau thương đến chết - Phần 19 Phần 19 Mười bốn trừ támNgày hôm sau, tin tức trên mạng về vụ lật xe ở Đại Lý đưa thêm tin mới: “Vụ tai nạnlật xe ở Đại Lý đã tìm được thi thể của 71 nạn nhân, một người may mắn sống sót”.Có người sống sót, vẫn cứ là tin tốt.Chẳng mấy chốc, bức ảnh người sống sót được đưa lên mạng. Một người trung niêntoàn thân bị thương nặng, thảm thương đến mức không dám nhìn. Cuối buổi chiều,phần tin tức tổng hợp của báo điện tử “Tân Đại chúng buổi chiều” được truyền đi,đưa tin cụ thể về vụ lật xe.Người may mắn sống sót cho biết: “Tai nạn lật xe ở Đại Lý là do con người gây ra”Điền Hâm Nguyên là một chuyên gia công trình xây dựng giao thông, trẻ trung dồi dàosức lực, đáng lẽ giờ này anh đang ngồi trong phòng làm việc thẩm định phương án thicông, nhưng tai nạn đến bất ngờ làm anh hầu như mất đi tất cả.Anh là người độc nhất may mắn sống sót trong vụ tai nạn lật xe ở Đại Lý, cũng làngười duy nhất còn lại, tận mắt chứng kiến vụ lật xe.Lúc này Điền Hâm Nguyên đầu quấn đầy băng trắng, chỉ hở đôi mắt đầy những tiamáu và đôi môi dập nát. Chân trái của anh cần phải cưa, toàn thân có hơn 10 chỗxương dập gẫy, gan và lá lách đều bị chấn thương nặng nhẹ khác nhau.“Hôm qua tôi đã báo cáo với đội xe, lãnh đạo công ty và cả cơ quan công an. Lúc đó tàixế Khâu chắc chắn đã gặp phải một tình huống kiến ông ấy không biết phải ứng phóthế nào. Ông chỉ kịp nói với tôi: “Gay quá, đứa con gái đó muốn giành vô lăng của tôi,không ai có thể ngăn cản được!” Sau đó trong máy truyền thanh của phòng điều vậnchúng tôi truyền đến một loạt âm thanh hỗn loạn, cuối cùng là một tiếng ấm lớn. Mấyngười trong phòng điều vận mặt mũi đều trắng bệch, nghĩ bụng: thế là hết, rõ rang làtiếng nổ!” Nhân viên điều vận Cận Hải- người đã nói chuyện với tà xế chiếc xe buýtsố 618 trước khi xe rơi và nổ, kể lại cảm giác khi sự việc xảy ra.Điều này đúng như miêu tả của Điềm Hâm Nguyên về tình hình trên xe lúc đó. Sau khitình trạng sức khỏe của anh Nguyên ổn định hơn, anh đã kể chi tiết sự việc với bộphận tin tức thời sự.Điền Hâm Nguyên và một nhóm đồng nghiệp ở Viện thiết kế công trình giao thôngđến Đại Lý lần này để tham gia cuộc hội thảo do Bộ giao thông tổ chức từ ngày 24-26/10. Ngày cuối cùng của hội thảo, đơn vị chủ quản đã tổ chức cho các đại biểu đitham quan khảo sát đập nước Hồ Khiêu Hiệp, thuê 3 chiếc xe buýt cỡ lớn của tậpđoàn du lịch Điền Trì; anh Nguyên ngồi ở xe thứ 3 cùng phần lớn đồng nghiệp đến từVũ Hán.“Đó là một đoạn đường vòng quanh núi, tình trạng đường cũng bình thường, phongcảnh bên ngoài rất đẹp. Nhiều người trên xe đã quen thân nhau, mọi người nói nóicười cười vui vẻ. Lúc đó, Tiểu Hạ (tên họ đã được thay đổi) của cơ quan tôi đangngồi ở hàng ghế trên đột nhiên nhảy lên”. Khi nhớ lại cảnh này, giọng nói của anhNguyên vẫn như chứa đầy kinh ngạc.Nữ kỹ sư trẻ tên là Tiểu Hạ khi đó vừa tiến về phía tài xế vừa kêu to “Dừng xe”,“Dừng xe”, “Quay lại”, “Quay lại”. Vị trưởng phòng của Tiểu Hạ đang có mặt ở đólớn tiếng quát cô hãy thôi đi, Tiểu Hạ quay lại, nước mắt đầm đìa nói với ông: “Hãytin em đi, giúp em khuyên bác tài, điều này liên quan đến tính mạng của bao nhiêungười”.Anh Nguyên nhớ lại nét mặt của Tiểu Hạ khi ấy rất chân thành. “Nhưng lái xe cũngcó cái khó của mình, lúc đó xe đang chạy trên đường núi quanh co, chiếc xe lớn thế màđõ trên đường là rất khó. Đỗ giữa đường thì nguy hiểm mà quay đầu lại càng khôngthể được. Bác tài là người rất có chừng mực, bảo Tiểu Hạ “Đợi đến điểm đỗ xe củađoạn đường sau sẽ dừng lại, không xa nữa đâu”Không ngờ Tiểu Hạ đột nhiên lao về phía tài xế. Giữa tài xế và chỗ ngồi của hànhkhách chỉ có một cái thanh chắn, Tiểu Hạ trèo qua đó rất nhanh, giằng lấy vô lăng củabác tài. Bác không ngờ Tiểu Hạ đâm bổ đến chỗ mình, đâm ra hoảng loạn, chiếc xenghiêng ngả. Vài hành khách trong xe đã lên ngăn Tiểu Hạ, nhưng đã muộn. Trong lúc2 người giằng co, vô lăng hoàn toàn không điều khiển được, chiếc xe buýt rời khỏiđường, lăn xuống sườn núi.“Tôi nhớ trong xe vang lên những tiếng kêu thất thanh. Tôi vội lấy 2 tay ôm chặt đầu.Chiếc xe đột nhiên bị vướng vào vật gì đó cực lớn, chắc là đá núi. Có lẽ vì tôi ngồi ởvị trí bị chấn động mạnh nhất nên tôi bị bắn ra ngoài cửa xe. Vây là đối với tôi, trongcái rủi có cái may, vì ngay sau đó xe phát nổ”. Đôi mắt anh Nguyên nhòa lệ.Tại sao Tiểu Hạ lại chó hành vi khác thường như vậy? Anh Nguyên nói nhẹ nhàng độlượng, không hề có ý kiển trách Tiểu Hạ “Cô ấy làm ở Viện thiết kế đã 3-4 năm, làmột kỹ sư trẻ rất có ý thức phấn đấu, là một người có tiền đồ xán lạn. Tuy nhiên tôicũng để ý thấy trong 2 tháng gần đây hình như tâm trạng của cô ấy không mấy ổnđịnh. Cô ấy trẻ trung sôi nổi, có gì là bộc lộ ra ngay nên rất nhiều đồng nghiệp cũngđã nhận thấy điều này. Bây giờ nghĩ lại thấy điều này không phải là không có môtchút điềm báo”Thật đáng tiếc, bi kịch đã xảy ra. Mong sao chúng ta đều ghi nhớ bài học xương máu,để đ ...

Tài liệu được xem nhiều: