Danh mục

Đau thương đến chết - Phần 2

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 45.00 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tiểu Mạn chỉ ở lại Giang Kinh một ngày cuối tuần, rồi vội vã bay về Vũ Hán. Thường Uyển lái xe cùng Tư Dao đưa Tiểu Mạn ra sân bay, ba người bịn rịn hồi lâu. Sau đó Thường Uyển đưa Tư Dao về căn nhà bên hồ Chiêu Dương."Mình quên chưa hỏi cậu, hiện giờ cậu không có xe của công ty cấp cho, đi làm có thuận tiện không? Có cần mình hàng ngày đón cậu không?" Thường Uyển hỏi khi Tư Dao bước ra khỏi xe....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đau thương đến chết - Phần 2 Phần 2 Món Quà Nhói TimTiểu Mạn chỉ ở lại Giang Kinh một ngày cuối tuần, rồi vội vã bay về Vũ Hán.Thường Uyển lái xe cùng Tư Dao đưa Tiểu Mạn ra sân bay, ba người bịn rịn hồi lâu.Sau đó Thường Uyển đưa Tư Dao về căn nhà bên hồ Chiêu Dương.Mình quên chưa hỏi cậu, hiện giờ cậu không có xe của công ty cấp cho, đi làm cóthuận tiện không? Có cần mình hàng ngày đón cậu không? Thường Uyển hỏi khi TưDao bước ra khỏi xe.Không sao, mình đi bộ khoảng 15 phút là đến bến xe buýt; hàng ngày mình đi giày thểthao đến bến xe, và mang theo đôi giày gót cao hoặc gót vừa phải, đến phòng làm việcsẽ thay. Vừa không muộn giờ làm, lại vừa được tập thể dục, không cần lo chuyệngiảm béo nữa. Tư Dao tươi cười.Thường Uyển nhìn vẻ mặt của Tư Dao, vẫn như xưa, cười tươi như hoa, nhưng cóphần vui gượng thì phải. Nghĩ đến những ngày Tư Dao một mình ở căn nhà cũ với baonỗi giày vò trăn trở, cô lại thấy thương cảm: Nếu cậu thấy buồn quá thì gọi điện chotớ nhé!Được! Nhưng mình cũng phải học cách tự xoay xở chứ, đúng không? Tư Dao cảmđộng nhìn Thường Uyển. Vốn dĩ, Viên Thuyên là người bạn thân nhất. Nhưng mấyngày gần đây Thường Uyển luôn ở bên, khiến Tư Dao nhận ra cô gái ngây thơ mà côvẫn coi như em gái này có một trái tim nhân hậu thật đáng yêu.Thường Uyển gật đầu, khẽ nói Tạm biệt rồi nhấn ga vút đi.Tư Dao nhìn theo, ánh mắt dần thấy có phần trống vắng: lại đến lúc phải một mìnhchống chọi với sự cô đơn.Cô đứng trước cửa rất lâu, rồi mới lững thững đi về căn hộ của mình.Phòng của cô nằm ở tầng hai của toà biệt thự. Cô và Lịch Thu ở tầng hai. Hai phòngngủ ở tầng một còn có hai người khác là nam giới. Họ đều rất bận, có khi cả ngàykhông thấy bóng. Bọn họ cũng đã gặp Tư Dao. Một người là Chung Lâm Nhuận, luậtsư làm ở Văn phòng luật sư Thiên Hoa - Giang Kinh. Còn người kia là Quách TửPhóng, phóng viên ngành giải trí. Họ khiến Tư Dao có ấn tượng rất sâu sắc: LâmNhuận người cao kều, tóc đen hơi xoăn tự nhiên, đôi mắt rực sáng, vầng trán có nétvừa thông minh, vừa tài hoa, ứng xử rất đúng mực; tuy giống Lịch Thu ở chỗ rất lịchlãm trang nhã nhưng anh lại nhiệt tình và thân mật hơn. Tử Phóng mặt gầy và dài, cổcũng dài và cái miệng thì to. Lần đầu tiên gặp Tư Dao, anh ta nói đùa rằng trời sinh raanh ta để làm phóng viên ngành giải trí: cái cổ dài để dễ thò đầu ra nghe ngóng cácnguồn tin riêng, miệng to để có thể vừa ăn không của những diễn viên ca sĩ chưathành danh muốn được lên báo đài, vừa có thể phát tán những chuyện kín của một siêusao.Cuộc sống của hai người ấy đều có vẻ rất phong phú, họ cần mẫn lặn lội ngày đêm.Tư Dao cũng đã từng giống họ, đi sớm về khuya, không được rảnh rỗi lấy một phút.Cô thậm chí từng than thở ước gì có được một cuộc sống bình thường phẳng lặng.Nhưng bây giờ thì sao? Phải bỏ chuyên môn quen thuộc ở công ty cũ, quan hệ xã hộichợt giảm đi quá nửa, lại vĩnh viễn mất đi hai người bạn vô cùng thân thiết - đặc biệtlà cái chết của Viên Thuyên khiến trái tim Tư Dao nặng trĩu; nói đúng ra là cô khôngđể cho mình được giải thoát.Có lúc, cô thấy nghĩ thế thật kỳ cục, nhưng cô vẫn luôn luôn giày vò tự trách: mình đãhại Viên Thuyên, là mình hại Kiều Kiều!Có lẽ, mọi người sẽ đều phải chết vì mình.Tất cả bắt đầu từ cái đêm mưa gió ấy.Tư Dao, bạn em đi rồi à? Câu hỏi thẳng thắn của Tử Phóng cắt ngang dòng suy nghĩcủa cô.Lúc này Tư Dao mới biết mình đang đứng ngẩn ra ở cầu thang, gượng cười: Vâng,thế là em có thể có chút thời gian sắp xếp lại các thứ. Chuyển đến đã vài ngày mà vẫnchưa mời được ba người hàng xóm vào chơi, thực ra là vì còn lộn xộn quá.Nghe nói hôm em chuyển đến, có nhận được bưu kiện chuyển phát nhanh của mộtngười bạn mới qua đời gửi tới đúng không? Hình như lúc đó cô ấy đã bị tai nạn xe hơiđược mấy ngày. Ý anh là, việc này rất kỳ lạ, lẽ nào cô ấy gửi quà cho em từ âm phủ?Tử Phóng nói năng thẳng tuột, câu nói này Tư Dao thấy thật quá chối tai.Nhà báo Tử Phóng hiểu biết đủ đường, lẽ nào lại không biết có thể nhờ người khácgửi hộ à? Viên Thuyên thường xuyên phải đi công tác, cô ấy vốn rất nghiêm chỉnh, đểbảo đảm gửi quà đến đúng ngày em chuyển nhà, cô ấy đã sắp xếp trước mọi việc. Đólà một phương án rất tốt chứ sao! Tư Dao có ý giễu Tử Phóng.Tử Phóng hơi biến sắc, nghĩ bụng, cô gái này thoạt nhìn tưởng là yếu đuối nhưngcũng rất có cá tính đây. Anh cười nhạt: Đương nhiên là anh biết, xem ra anh phải nóirõ từng câu mới được. Ý anh là, dù cô ấy đi công tác, một là có thể nhờ bạn trai, thậmchí bố mẹ mang quà đến tặng, không cần thiết phải dùng EMS; hai là, vé máy bay lượtvề mà cô ấy đã mua, cho thấy cô ấy định trở về Giang Kinh trước khi em chuyển nhàmột ngày; hoàn toàn kịp đến giúp em chuyển nhà và trực tiếp tặng quà...Này, anh muốn gì vậy? Sao anh lại biết những chuyện này? Lẽ nào anh đã xem vémáy bay của Viên Thuyên?Vì tò mò! Với anh, đây chỉ là chuyện vặt! Vận dụng một chút quan hệ là xem đượcvé máy bay của cô ấy. Thực ra ...

Tài liệu được xem nhiều: