Danh mục

Đau thương đến chết - Phần 20

Số trang: 6      Loại file: doc      Dung lượng: 53.50 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ra khỏi sân bay Thiên Hà- Vũ Hán, song điện thoại đã rất mạnh, nhạc chuông di động reo vang, Quách Tử Phóng gọi. Mạnh Tư Dao hơi do dự nhưng rồi vẫn nghe.“Cô đang ở đâu thế?” Đúng là Tử Phóng hơi thiếu kỹ xảo giao tiếp.“Ông chủ của tôi còn không hỏi tôi đi đâu nữa là! Nếu tôi không nhầm thì hôm nay là ngày cuối tuần, dù đi đâu chơi cũng không phải xin phép”. Tư Dao bắt đầu xếp hàng chờ để lên tắc xi....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đau thương đến chết - Phần 20 Phần 20 Chuyện ở thành phố Vũ HánRa khỏi sân bay Thiên Hà- Vũ Hán, song điện thoại đã rất mạnh, nhạc chuông di độngreo vang, Quách Tử Phóng gọi. Mạnh Tư Dao hơi do dự nhưng rồi vẫn nghe.“Cô đang ở đâu thế?” Đúng là Tử Phóng hơi thiếu kỹ xảo giao tiếp.“Ông chủ của tôi còn không hỏi tôi đi đâu nữa là! Nếu tôi không nhầm thì hôm nay làngày cuối tuần, dù đi đâu chơi cũng không phải xin phép”. Tư Dao bắt đầu xếp hàngchờ để lên tắc xi.“À, tôi đã nói sai. Cái mồm đáng ăn tát, được chưa? Vậy thì tiểu thư đang ở chỗ nào?”“Vũ Hán”“Cô đi hỏi về Thương Tiểu Mạn à? Bọn tôi đâu có phân công cho cô nhiệm vụ này?Về, chớ đòi tôi và luật sư Lâm Nhuận chi lộ phí nghe chưa?”“Yên tâm! Hiện nay vé máy bay giảm giá ngang vé tàu hỏa, nên tôi có thể tự lo được.Neus có phát hiện gì mới tôi sẽ liên lạc với các anh”“Cô định đến nhà họ Thương à?”“Nên nói là phủ họ Thương thì hơn! Anh biết không, đó là một gia đình danh gia vọngtộc!”“Thế ư? Danh gia vọng tộc? Có cần tôi kể chuyện thịnh suy của phụ họ Giả trongHồng Lâu Mộng cho mà nghe không? Chúc cô gặp nhiều măy mắn!” Giọng Tử Phónghơi có chút lạnh lùng chế nhạo.Cha mẹ Tiểu Mạn đều là nhân vật có vị thế ở thành phố này. Tư Dao từng nghe TiểuMạn kể 2 ông bà thường ở một căn hộ 3 buồn trong nội thành do ủy ban thành phốcấp, cuối tuần mới về nghỉ ở ngôi biệt thự bên cạnh Đông Hồ vừa mua cách đây 2năm. Để cho chắc chắn, Tư Dao đến căn hộ ở nội thành trước, thấy nhà im ắng, cô lạilên tắc xi đi luôn Đông Hồ.Vừa xuống xe, cô đã cảm tháy ở trước nhà Tiểu Mạn như có điều gì khang khác, mộtcảm giác khó diễn tả. Nghĩ thêm giây lát cô hiểu ra ngay: mấy lần trước đến chơi nhàTiểu Mạn, trước cửa hay có vài chiếc xe đỗ; thường là đồng nghiệp hay cấp dưới củabác trai, hoặc là một vài lãnh đạo công ty muốn đến xin ông giải quyết công việc.Nhưng hôm nay nơi này lại vắng tanh vắng ngắt. Có lẽ vì vừa mới xảy ra chuyện đốivới Tiểu Mạn. Nhưng, càng vào những lúc như thế này thì càng có nhiều người đếnhỏi thăm an ủi mới đúng chứ? Sao có thể bỏ qua một cơ hội xun xoe lấy lòng rất tròntrịa và không thể bị “mang tiếng” như thế này?Chị giúp việc đứng sau song sắt nhận ra cô gái vừa bấm chuông là bạn thân của TiểuMạn. Tuy không nhớ tên cô, nhưng chị vẫn nhiệt tình ra mở cửa, xởi lởi nói chuyện,vẻ mặt chị cũng rầu rầu. Kể cũng phải, gia đình xảy ra chuyện như thế, ai mà tươitỉnh được?“Tôi thật chán đã quên mất tên cô”“Cứ gọi tôi là Dao Dao”“Cô đến thăm bác gái à?”“Vâng. Đến thăm 2 cô chú. Trước đây tôi và Tiểu Mạn thân nhau như chị em. Từ naytôi sẽ năng đến thăm nhiều hơn”. Câu này Tư Dao đã nói không biết bao nhiêu lần.“Bác trai đi vắng… còn bác gái chắc phải lâu lâu mới về. Mời cô ngồi chơi!” Chị nóingập ngừng, ánh mắt có ý né tránh khiến Tư Dao càng cảm thấy là lạ.“Tiểu mạn đã xảy ra chuyện như tế, mà cô chú ấy vẫn có thể đi như vậy?Dù đangcông tác ở vị trí cao thì cũng nên nghỉ để làm tang lễ chứ. Hơn nữa hôm nay lại là ngàycuối tuần…”Chị ta nhìn ra phía ngoài, nhưng rồi không nén được, nên nói: “Gia đình không chỉ xảyra chuyện lớn về Tiểu Mạn mà bác trai cũng lại… bị giữ để điều tra”Tư Dao kinh ngạc. Thế này thì khác nào gia đình họ Thương sẽ sụp đổ?Chị giúp việc nói tiếp: “Chuyện xảy ra tuần trước, ngân hàng của bác trai đã chi mộtkhoản tiền không bình thường, nên bị chú ý. Tôi nhớ là Tiểu Mạn trước khi đi công tácđã to tiếng với cha mẹ, hình như cũng là vì chuyện này. Không ngờ cái câu “họa vôđơn chí” ngày trước chẳng hề sai. Sáng nay bác gái đã đi tìm người quen để lo liệu,nghe ngóng tin tức về bác trai. Thực ái ngại quá!”Lúc này Tư Dao mới cảm thấy chuyện đi Vũ Hán này của cô có lẽ là sai lầm. Có nhớđến cách nói úp úp mở mở của Quách Tử Phóng, kể cả cái câu ví von về Hồng LâuMộng. Thì ra anh ta đã biết cả rồi. Cô tự giễu mình đã lẩm cẩm. Lúc trước cô đã phâncông Tử Phóng tiếp tục theo dõi tiến triển của vụ lật xe ở Đại Lý thì anh ta đươngnhiên phải quan tâm tới những vấn đề về Tiểu Mạn rồi.“Thế thì tôi không làm phiền chị nữa. Nhờ chị chuyển lời hỏi thăm của tôi, nhắn giúprằng sau ít bữa nữa tôi sẽ lại đến thăm cô chú”. Tư Dao quyết định rời khỏi cái nơiđang lắm rắc rối này.“Ai đến chơi thế?” Giọng bà mẹ Tiểu Mạn từ ngoài cửa vọng vào. Tư Dao đành bướcra “Cháu chào cô!” Nhận ra Tư Dao, bà sững người, nước mắt rơi lã chã.Con gái vừa qua đời ít hôm, thì chồng lại vướng vào vòng lao tù. Một mình bà chốngđỡ, cõi long nặng nề biết chừng nào! Tư Dao bước lại nắm tay bà, dịu dàng nói: “Côđừng buồn, tất cả rồi sẽ ổn thôi cô ạ!”Bà nghẹn ngào: “Cảm ơn cháu Dao Dao, xem ra các bạn của Tiểu Mạn đều tốt, chứkhông như các ông bạn “chí thân” của chú ấy… Lúc tốt đẹp thì hồ hởi, lúc chú ấy cóchuyện thì họ coi như không quen biết! Cô không ngời mình ngần này tuổi đầu rồi màvẫn phải đi học lại bài học thói đời ấm lạnh thất thường”.Tư Dao cũng cảm thấy chua xót, cô hỏi: “Cô bận rộn thế này, có ai giúp lo mọi việctang của Tiểu Mạn khô ...

Tài liệu được xem nhiều: