Danh mục

Đau thương đến chết - Phần 27

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 67.50 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Không bao giờ Tư Dao có thể quên cái bóng ấy, chiếc áo mưa màu xám, giữa trời nắng, sứ giả của thần chết, nguồn gốc của mọi bất hạnh. Ông ta có mặt ở hiện trường nơi Viên Thuyên chết, không thể là sự ngẫu nhiên.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đau thương đến chết - Phần 27 Phần 27 BLOG CHỈ DÀNH CHO CẬU ĐỌCKhông bao giờ Tư Dao có thể quên cái bóng ấy, chiếc áo mưa màu xám, giữa trờinắng, sứ giả của thần chết, nguồn gốc của mọi bất hạnh. Ông ta có mặt ở hiệntrường nơi Viên Thuyên chết, không thể là sự ngẫu nhiên.“Nhưng, hồi đầu ông ta khuyên các vị hãy xuống núi kia à? Ông ta không thể là hungthủ. Làm gì có kẻ cuồng sát nào lại cố ý để cho người khác nhận mặt?” Tử Phóng lạilắc đầu.Tư Dao đứng lên nhìn ra bầu trời âm u ngoài cửa sổ: “Chỉ là đoán vậy thôi, chứ cũngrất khó nói chắc. Huống chi, gần đây tôi đã nếm mùi khiếp sợ của cái trò mèo vờnchuột…Anh biết không, lời ông ta nói ngày đó lại càng kích thích tính tò mò của tôi”.Lâm Nhuận im lặng đã lâu, bây giờ mới nói: “Hay vẫn chỉ là ngẫu nhiên mà thôi? Thờitiết đầu thu ở miền Hoa Đông thường không ổn định, dễ bất chợt có mưa; một vị nàođó tính hay lo xa đang đứng xem cũng nên? Vả lại, cũng không nhìn rõ mặt ngườinày…”Tư Dao chợt nhớ ra một chuyện, bèn hỏi Tử Phóng: “Những tấm ảnh hôm nọ anh cóđược về vụ lật xe ở Đại Lý đâu rồi ?”Tử Phóng sực tỉnh, vội xuống nhà để lấy. Chỉ thoáng chốc anh đã chạy lên ngay, mồmliến thoắng: “Kỳ lạ,kỳ lạ quá!”Tư Dao giật ngay lấy tấm ảnh, kêu lên “quả nhiên là thế!” Cô chỉ tay vào một tấmảnh : “Anh Lâm Nhuận nhìn này, ở đâu cũng có ông ta!”Lâm Nhuận cúi nhìn thật kỹ, quả nhiên thấy ở một góc hiện trường có một ngườimặc áo mưa mày xám đứng lẫn trong đám người xem. Có điều, kích cỡ người trongảnh quá nhỏ, chỉ có thể cảm nhận hình như người này và người trong đoạn phim làmột.“Đúng là kỳ quái!” Lâm Nhuận không thể không công nhận.“Hôm mà Kiều Kiều chết, ông ta đã nói ra lời nguyền ấy trước; ở hiện trường ViênThuyên gặp nạn có mặt ông ta, ở hiện trường Tiểu Mạn gặp nạn cũng có mặt ôngta,thì không thể nói đều là ngẫu nhiên.Tôi cho rằng Viên Thuyên và Tiểu Mạn đềunhìn thấy ông ta,vì thế mới trở nên không bình thường. Ông ta xuất hiện khiến ViênThuyên cảm thấy sự chết chóc, bèn nháy đèn cảnh báo để diễn tả “đau thương đếnchết”, hi vọng rằng tôi có thể xem được đoạn phim này,và biết rằng trước khi chết côta đã nhìn thấy những gì.Viên Thuyên thật có bản lĩnh, trong tình huống đó mà vẫn suytính được, tôi thì phải xem đi xem lại mãi mới nhận ra đoạn băng ấy. Chắc chắn TiểuMạn ngồi trên xe đã nhìn thấy người mặc áo mưa màu xám và muốn người lái xe chodừng lại để xác định, nếu đúng là người ấy thì sẽ hỏi ông ta xem sự quái dị của hangThập Tịch là ở điểm nào. Nếu chúng ta có thể tìm được ông ta thì sẽ nắm được chìakhoá để giải mã tất cả các sự kiện cũng nên”.Tử Phóng cười nhạt: “Này tiểu thư ạ, bóng ông ta có trên ảnh trên phim thật, nhưngông ta không cho chúng ta xem chứng minh thư, đi tìm ông ta còn khó hơn cả mò kimđáy biển! Các vị vẫn còn sáu người đang khỏe mạnh chứ gì? Chờ đến lúc tìm thấy ôngta thì….” Chính anh cũng cảm thấy mình càng nói càng như dở hơi, Lâm Nhuận thìbước tới bịt luôn mồm anh ta.Đã gần nửa đêm, Tử Phóng và Lâm Nhuận trở về phòng mình. Phòng của Tư Dao trởlại yên tĩnh. Sau một ngày bận rộn công việc, về nhà lại suy nghĩ căng thẳng nát óc,thế mà Tư Dao vẫn tỉnh như sáo.Có lẽ chỉ ít lâu nữa mình sẽ hình thành thói quen uống cà phê buổi tối cũng nên.Cô vẫn đang nghiền ngẫm; tối nay tuy có được phát hiện quan trọng nhưng dườngnhư lại càng thấy khó phân tích, càng thấy rối bời. Cô vốn tự cho rằng mình là conngười nhạy cảm đồng thời có khả năng phân tích khá tốt, nhưng lúc này cô cảm thấymình như gà mắc tóc.Khi phân tích vấn đề, điều tối kỵ là lan man không có trình tự, phát hiện quan trọngngày hôm nay là kết quả của việc đi sâu điều tra về nguyên nhân cái chết của ViênThuyên; lúc này mình lại thấy rối bời không biết đâu mà lần, bởi vì phát hiện này đãnảy sinh những ảnh hưởng càng rộng hơn, phương hướng điều tra cũng nhiều hơn.Người mặc áo mưa bí hiểm kia không chỉ xuất hiện trên đường cao tốc nơi ViênThuyên lâm nạn, mà còn xuất hiện ở bên dốc núi đã cướp đi sinh mạng của KiềuKiều- dường như chỉ ra rằng trọng tâm điều tra tiếp theo phải là ông ta. Nhưng mìnhđã không chỉ một lần đi Tân Thường Cốc rồi trắng tay trở về, liệu có đáng lại dốc sứcđi tìm tung tích ông ta không?Mặt khác, điều phát hiện tối nay cho thấy Viên Thuyên hành động rất chỉn chu, dùtrong lúc nguy khốn nhất cũng vẫn gắng nghĩ ra cách truyền đạt lại thông tin. Hoặcnói cách khác, mỗi bước đi của Viên Thuyên đều không hề tùy tiện, đối với mỗi sựviệc đều không hề ngẫu hứng làm theo cảm tính. Đúng thế, đó mới thật sự là ViênThuyên mà mình rất hiểu.Vậy thì tấm ảnh mà Viên Thuyên trước khi chết đã gửi kèm hộp quà tặng mình, chắcchắn cũng có ngụ ý tựa như những tín hiệu đèn cảnh báo này, chứ không chỉ thể hiệnsự nuối tiếc về chuyến đi Tân Thường Cốc, hoặc tỏ ý không hài lòng với mình.Vậy Viên Thuyên định nói điều gì?Tư Dao thầm mạt sát mình quá dở, đã rất cảm tính xốc nổi mà huỷ bỏ tấm ảnh.Maysao mấy hôm nay ít có giấy lộn, nên sọt giấy vụn vẫn còn đây. Cô vộ ...

Tài liệu được xem nhiều: