Lâm Nhuận nói: Nhưng sau đó anh lại nghĩ rằng, dù không có căn cứ khoa học hay logic gì hết, mình cứ ước một điều thì cũng chẳng có hại gì!-Không nói thì thôi, em cũng chẳng thiết nghe! Em đâu có làm phóng viên ngành giải trí. Bí quá, Tư Dao đành tung ra bảo bối “muốn bắt thì vờ buông lỏng đã”.Lâm Nhuận bỗng dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Tư Dao, mấp máy định nói nhưng lại không nói được, anh đành cúi đầu, vận hết can đảm, rồi ngẩng lên..nhưng vẫn không nói nổi một...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đau thương đến chết - Phần 28 Phần 28Lâm Nhuận nói: Nhưng sau đó anh lại nghĩ rằng, dù không có căn cứ khoa học haylogic gì hết, mình cứ ước một điều thì cũng chẳng có hại gì!-Không nói thì thôi, em cũng chẳng thiết nghe! Em đâu có làm phóng viên ngành giảitrí. Bí quá, Tư Dao đành tung ra bảo bối “muốn bắt thì vờ buông lỏng đã”.Lâm Nhuận bỗng dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Tư Dao, mấp máy định nói nhưng lạikhông nói được, anh đành cúi đầu, vận hết can đảm, rồi ngẩng lên..nhưng vẫn khôngnói nổi một tiếng.Tư Dao vốn đang sẵn sàng để nghe, nhưng nhìn thấy bộ dạng như thế của anh, côcười phá lên : Nếu ra tòa mà anh cứ thế này, thì biện hộ mười vụ sẽ thua cả mườimột.Lâm Nhuận cười ngượng nghịu : Không đâu. Anh đang định nói, thật thế; nhưng chỉsợ nói ra thì điều ước sẽ mất thiêng.-Tức là anh đã công nhận mình mê tín!-Anh bị em làm cho hư người rồi. Anh bỗng cảm thấy mình hơi lỡ lời. “Thôi được, ừthì nói vậy, điều ước của anh liên quan đến em. Cụ thể là gì, thì tạm chưa nói vội.Chớ cho mọi chuyện lắng xuống đã, em có thể sống yên ổn vui vẻ, thì anh sẽ cho embiết!”Tư Dao cảm thấy bầu trời như càng xanh hơn. Cô cúi nhìn vào đầu ngón chân củamình, mỉm cười.-Được, em sẽ chờ để nghe. Cô nói khẽ, khẽ hơn cả những tiếng lá cành nơi vách núiđang xào xạc.Chỉ e đến lúc đó em chẳng có hứng để nghe nữa. Lâm Nhuận khẽ than, dường như cóchút bùi ngùi.- Anh thật đa sầu, đa cảm đấy! Vậy là Tư Dao đã tìm được cơ hội để “trả đũa”.Vì không phải đi lòng vòng, nên khoảng hai giờ chiều họ đã đến được trước cửa hangThập Tịch. Lâm Nhuận bước lên trước, vén đám đây leo buông kín trước cửa, định vàoluôn. Tư Dao đã nhan tay níu anh lại “ Anh muốn chết à?” Vừa nói xong, cô biết ngaylà “thật chối tai” bèn nói tiếp: Xin lỗi, em lỡ lời, vì em cuống quá. Anh không thể vào.- Tại sao lại không thể vào? Lâm Nhuận giả vờ không hiểu.- Anh đã hứa, là chỉ đứng chờ ở ngoài, sao lại không giữ lời? Tư Dao thấy vẻ mặt củaLâm Nhuận không có vẻ gì là định đùa cả.-Em nghĩ lại đi, anh có hứa thế đau!Tư Dao cố nghĩ kỹ, đúng là lúc đó anh ấy không khẳng định điều gì. Phải bằng mọicách ngăn cản mới được : Anh Nhuận! Tôi rất cảm ơn anh đã đi cùng, nhưng monganh đừng làm cho tôi phải tăng thêm gánh nặng tâm lý!Lâm Nhuận sững người, kinh ngạc nhìn Tư Dao, không hiểu tại sao cô lại giận dữnhư thế. Tư Dao hít sâu một hơi, rồi từ tốn dịu dàng nói : Anh đã biết rồi, nhữngngười bạn rất quan trọng trong đời em, chỉ vì đã vào hang này mà lần lượt bỏ em ra đi.Bấy lâu nay anh luôn quan tâm che chở cho em. Có một thứ cảm giác ấm áp..em khôngmuốn mất đi cảm giác ấm áp ấy, cho dù chỉ là một điều “có thể xảy ra”.Lâm Nhuận lặng lẽ ngắm nhìn Tư Dao, đôi mặt đẹp sáng trong đang ngấn lệ. Anh thởdài cúi đầu nghĩ ngợi, nắm bàn tay cô và nói : Anh muốn vào, vì anh thật sự lo lắngtrong kia tối đen, rất không an toàn. Và, thực ra anh vẫn không tin một cái hang đá lạicó thể liên quan đến những cái chết xảy ra sau đó vài tháng. Rõ ràng là do nhữngnguyên nhân khác! Em đã nói thế thì anh cũng không khăng khăng nữa, nhưng em phảihứua với anh rằng, vào hang cần hết sức thận trọng, chú ý quan sát xung quanh. Hễcảm thấy có nguy hiểm thì gọi vào máy của anh ngay, anh nhất định sẽ bỏ qua quyước.Tư Dao cảm động, gật đầu. Bàn tay anh đang truyền sang cô một cảm giác ấm ápkhông thể từ chối.Hai người hiệu chỉnh tần số của máy bộ đàm cho khớp, rồi gọi thử. Tư Dao nói thêm :Anh phải chịu khó nghiêm chỉnh đấy nhé! Cô cởi giày leo núi, rồi tiến vào hang.Đèn pin đã bật sẵn, cô vừa đi vừa lia đèn khắp xung quanh để phòng bất trắc. Nướcdưới chân khá lạnh, dịp này đã là cuối thu.Cái hang lớn như thế này, cái gọi là điều bí mật nằm ở chỗ nào?Điều này cô đã nghĩ rất nhiều. Những tấm ảnh trong blog của Viên Thuyên, chỉ có batấm cuối cùng là chụp cảnh trong hang; Hai tấm trong đó chụp cảnh ao nước dướichân, không có gì lạ. Tấm còn lại chụp ba cỗ quan tài treo. Không có đáp án.Quan tài đang treo cao trên kia, khiến người ta cảm thấy phải nghiêm trang sùng kính.Tư Dao bước thêm mấy bước rồi ngẩng lên nhìn. Vẫn là các vệt máu từ quan tài thấmloang ra tạo thành bốn chữ : Đau thương đến chết. Cô thấy bùi ngùi.Viên Thuyên, cậu đã đưa ra một câu đố gì vậy? So với cậu, mình luôn đần độn kia mà!Nếu cứ đứng ngẩn ra mãi thế này, chi bằng hãy xem lại ba tấm ảnh đã, biết đâu lại cóđược một gợi ý gì đó. Cô soi đèn pin nhìn kỹ từng tấm ảnh, rồi quan sát xung quanh,mong tìm ra được vị trí Viên Thuyên đã đứng để chụp. Lúc này cô lại mong có LâmNhuận ở bên, ít ra cũng có thể giúp cô quan sát.-Dao Dao, tất cả vẫn ổn chứ? Hình như Lâm Nhuận có “cảm ứng tâm linh”, anh đãgọi vào máy bộ đàm, hỏi cô.- Không sao. Anh yên tâm. Em đang cố xác định vị trí đứng chụp ba tấm ảnh.-Anh khỏi cần nhắc, chắc em cũng biết cần phải tìm dấu hiệu đặc trưng.-Đúng thế, nhưng chất lượng ảnh thì không đạt, khó mà nhận ra đặc trưng gì, nhất làhai tấm ảnh chụp ao nước, chỉ toàn là nước, góc phía trong hang thì tố ...