Danh mục

Đau thương đến chết - Phần 34

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 62.50 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Cô chìm trong nỗi sợ hãi không sao xua đi nổi, và không nhận ra đoàn tàu đã vào ga. Kho cô tỉnh ra, thì đèn cảnh báo ‘đóng cửa’ đã sang lên lần cuối, cô không thể lên chuyến tàu này.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đau thương đến chết - Phần 34 Phần 34Cô chìm trong nỗi sợ hãi không sao xua đi nổi, và không nhận ra đoàn tàu đã vào ga.Kho cô tỉnh ra, thì đèn cảnh báo ‘đóng cửa’ đã sang lên lần cuối, cô không thể lênchuyến tàu này.Thất vọng. Bỗng cô nhìn thấy một bóng người cao gầy mặc chiếc áo dài màu xám,hình như đã ‘bay’ vào toa tàu. Vẫn trùm đầu chiếc mũ cao cao, không thể nhạn rõkhuôn mặt. Tư Dao ngẩng đầu lên thật mạnh. Đoàn tàu đã chuyển bánh. Từ trongchiếc áo mưa màu xám có một bàn tay giơ lên đang vẫy chào cô.Thì ra thần chết cũng đi tàu điện ngầm. Hắn đi đâu nhỉ?Lâm Nhuận! Cô kêu lên kinh hãi, khiến những người đang đứng chờ tàu ở sân ga ngớra.Có lẽ mình đã tạm thời thoát khỏi cái chết, nhưng mục tiêu tiếp theo của hắn chắcchắn là Chung Lâm Nhuận!Trò chơi của tử thầnTư Dao lập tức bấm di động gọi đến phòng làm việc của Lâm Nhuận, giọng êm áicủa một nữ nhân viên vang lên: “Chào mừng quí khách đã gọi đến văn phòng luật sưThiên Hoa! Thời gian làm việc của văn phòng chúng tôi từ 8h30 sáng đến 17h30 chiều,từ thứ 2 đến thứ 6. Hiện là ngoài giờ, xin quí khách gọi lại trong giờ làm việc”.Cái tổng đài đáng ghét, không them bố trí cho người ta gọi trực tiếp đến máy lẻ.Cô lại gọi vào di động của Lâm Nhuận, nhưng nhận được tín hiệu tắt máy.Làm thế nào bây giờ?Cô bỗng nhớ ra căn hộ chung cư của Thường Uyển thuê nằm ở trung tâm thành phố,cách văn phòng luật sư Thiên Hoa 2 con phố, có thể chạy tới đó trong vài phút. Nghĩđến Thường Uyển, cô bỗng giật mình: đến chỗ Thường Uyển cũng phải đi tuyến tàuđiện ngầm này, vậy hoàn toàn cũng có khả năng mục tiêu của ‘thần chết’ là ThườngUyển!Cậu nghe máy đi, mình xin câu đấy! Tư Dao chờ rất sốt ruột, dù biết rằng gần đây rấtkhó gọi được cho Thường Uyển, cô cảm thấy rất ít hy vọng.Nhưng, rất vui, điện thoại đã kết nối được“Thường Uyển, Thường Uyển, mình đây!”Chỉ thấy im lặng.Tư Dao chợt có một linh cảm chẳng lành. Tại sao điện thoại thông rồi mà không ai nóigì? Lẽ nào đã xảy ra chuyện với Thường Uyển? “Tử thần” lại ghé Giang Kinh thìviệc gì cũng có thể xảy ra.“Thường Uyển cậu đừng đùa, đừng hù dọa mình, được không?”Vẫn khong có ai trả lời.Những rõ rang có nghe thấy tiếng thở dồn nặng nhọc.Có lẽ nên tắt máy, rồi báo công an.“Có thật là dọa nổi cậu không?” Tiếng Thường Uyển đột nhiên truyền tới, khiến TưDao vừa mừng, vừa giận.“Cậu quậy quá thể, mình đang quá lo cho cậu” Tư Dao hơi bực mình.Có lẽ Thường Uyển thấy Tư Dao cáu kỉnh, lắp bắp nói “Thôi nào, thôi nào, mình chỉmuốn làm cho không khí sôi nổi một chút thôi, vì lần nào nhận được lời nhắn của cậutrên điện thoại, nghe đều có vẻ nghiêm túc quá”.“Cậu không giận mình nữa chứ?” Tư Dao nhớ đến vụ tranh cãi của 2 người lần trước.“Này Tư Dao, 2 chúng ta cãi vã, có lần nào để bụng đến hôm sau không? Coi mình làđồ nhỏ nhen à?”“Thế thì được, cậu nghe đây, đêm nay cậu nhất định phải cẩn thận, mình… mình đãnhìn thấy… người mặc áo mưa. Ông ta đi về hướng trung tâm thành phố, có khả năngcậu sẽ bị nguy hiểm. Ông ta đã xuất hiện ở nơi Kiều Kiều, Viên Thuyên và Tiểu Mạnchết, thật là đáng sợ”.Rõ ràng Thường Uyển chẳng cảm thấy có gì đáng sợ, hỏi luôn “Mặc áo mưa gì? Ônggià đã gặp ở Tân Thường Cốc à? Sao cậu gặp ông ta được? Dao Dao, cậu vẫn bìnhthường đấy chứ?”“Hãy tin mình đi, mình không đùa hoặc đoán mò đâu. Cậu nhất định phải cẩn thận”“Dao Dao, cậu đang ở đâu, sao ồn ào thế, nghe không rõ mấy…”“Mình ở ga tàu điện ngầm chờ tàu, mình sẽ tới chỗ cậu”. Dao Dao sốt ruột nhìn vềphía trước, hy vọng có thể nhìn thấy ánh đèn trên đầu tàu điện.“Không cần, không cần, muộn thế này rồi, ngồi tàu điện ngầm chạy đi chạy lại làmgì? Cậu cứ ở yên đó, mình lái xe đến đón, chúng ta cùng đến “Bách Gia Thôn” uốngrượu. Cứ quyết định như vậy đi, không nói lại nữa”. Thường Uyển như là đã bắt đầusắp xếp các thứ.“Không… cậu phải cẩn thận”. Tư Dao ra sức can ngăn nhưng Thường Uyển đã tắtmáy rồi.Có thể làm gì đây? Nếu lên tàu điện ngầm, Thường Uyển chắc chắn sẽ đón hụt. Côlại gọi điện, không có ai nhấc máy, gọi di động thì tắt máy.Tư Dao nhẩm tính, nếu Thường Uyển đến, sẽ bảo cô ấy phóng xe đến văn phòng luậtsư Thiên Hoa, chủ yếu toàn là đường vòng, nhưng so với đi tàu điện ngầm cũng khôngchâm hơn là bao, thôi thì đợi vậy.Tư Dao ra khỏi ga, đứng dưới đèn đường đọc bài báo về cái chết của Mễ Lam trên tờBuổi chiều.Sáng sớm thứ 6 tuần trước, vào giờ cao điểm, Mễ Lam đang chờ tàu điện ngầm trênsân ga Từ Gia Hội ở Thượng Hải. Khi tàu đến, mọi người lên ào ào, ai cũng muốntranh được chỗ ngồi tốt nhất. Tron khi chen chúc, Mễ Lam mảnh khảnh không may bịchen ngã xuống đường, chưa kịp đứng lên thì đã bị một chiếc tàu đang vào ga đẩmphải, chết ngay tại chỗ.Tư Dao đọc xong, dù đang là đêm giữa thu nhưng long bàn tay cô cầm tờ báo vẫn nhớpmồ hôi.Trước đó, có phải Mễ Lam cũng đã trong thấy ‘tử thần’- người khách bí ẩn mặc áomưa dài với chiếc mũ nhọn? Nếu đúng là thế thì tử thần này còn có thể chạy rấtnhanh, chỉ một hai ngày mà đãh chạ ...

Tài liệu được xem nhiều: