Tư Dao định nói ‘Đúng vậy’, nhưng chợt nảy ra một ý, nên cô đổi thành một câu nói giảo hoạt hơn “Lẽ nào yêu một người đến mức điên rồ, mà cũng càn được tha thứ à? Có được tình yêu của anh, thì em sẽ không sống phí, sống hoài trên cõi đời này!” Cô cố gắng lục tìm những câu trong tiểu thuyết tình cảm.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đau thương đến chết - Phần 36 Phần 36Tư Dao định nói ‘Đúng vậy’, nhưng chợt nảy ra một ý, nên cô đổi thành một câu nóigiảo hoạt hơn “Lẽ nào yêu một người đến mức điên rồ, mà cũng càn được tha thứ à?Có được tình yêu của anh, thì em sẽ không sống phí, sống hoài trên cõi đời này!” Cô cốgắng lục tìm những câu trong tiểu thuyết tình cảm.Lâm Mang hú một tiếng rất dài, dường nhừ muốn xả hết những thứ vẩn đục, âm utrong lòng. Rồi quay người, dịu giọng hỏi “Dao Dao, có phải là thật thế không? Chúngta có thể ở bên nhau mãi mãi?”“Vâng, vâng, ở bên nhau mãi mãi” Tư Dao cảm thấy mình đã làm trái với lương tâmkhi nói ra câu này. Cô nhớ tới Kiều Kiều, nhớ tới Tiểu Mạn, nhớ tới Nghiêm Nhụy,nước mắt trào ra, nhưng Lâm Mang lại tưởng cô quá cảm động vì tấm lòng chân tình.“Được, chúng ta quay về Thượng Hải ngay”. Lâm Mang lấy dao cắt đứt dây thừng.Tư Dao từ từ xoa bóp chân tay. Nình con dao trong tay Lâm Mang, cô biết mình còn lâumới được tự do.Lâm Mang bỗng ôm chặt lấy cô, hôn một cách say đắm, mặc kệ khóe miệng cô vẫncòn vương vết máu. Phản ứng đầu tiên của Tư Dao là giận dữ đẩy ra, nhưng cô biết,mình vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi sự nguy hiểm. Cô thỏ thẻ bên tai Lâm Mang:“Chúng ta nên nhanh nhanh rời khỏ đây thôi!”“Ý kiến hay. Nhưng cần phải xử lý Thường Uyển đã”Cô sững sờ, lúc này mới hiểu kẻ đứng bên cô thật sự đã có quá đủ tâm thái của mộtkẻ giết người hàng loạt.“Tại sao phải thế? Chúng ta đi rồi. Cô ấy sẽ không thể biết được gì hết”. Tư Daothậm chí còn hy vọng có thể bế Thường Uyển về chiếc xe màu đỏ của cô ấy“Dao Dao, đần quá, muốn xóa sạch những chuyên quá khứ thì không thể để cô ta tồntại, cô ta biết chúng ta ở bên nhau, sau khi tỉnh lại thấy cúng ta mất tăm, chắc chắn sẽđi báo công an. Đến lúc đó, đừng nói tới chuyện đi đến góc bể chân trời mà ngay cảThượng Hải cũng không đi nổi”“Ý anh là…”“Sông Thanh An đêm nay mới chỉ có một người chết đuối, ưu đãi 50%” Lâm Mangcười khẩy, nói với một giọng thoải mái nhưng cực kỳ tàn nhẫn. Y không hề do dự, đivề phía Thường Uyển.“Không được, không thể làm vậy, nếu anh không nghe em, em sẽ không đi ThượngHải với anh nữa” Tư Dao chợt quên mất ‘vai đang diễn’.Lâm Mang chầm chậm quay đầu lại, dường như ngộ ra điều gì đó. Y nhìn Tư Daochằm chằm, nói một cách lạnh lung “Hóa ra những gì cô vừa nói đều là dối trá, có biếttôi quá yêu cô nên cô đã lừa tôi hết lần này đến lần khác!” Nói đến cuối câu, anh ta cấtcao giọng, giống như đang gào thét. Tư Dao hiểu rằng cứ đà này thì kế hoạch tẩuthoát nà cô vừa dày công tính toán sẽ mất trắng, nhưng việc cần kíp vẫn là không thểđể anh ta làm hại Thường Uyển.Lúc này, chỉ còn cách chuyển chủ ý của anh ta sang hướng khác.Tư Dao lùi về sau mấy bước nói “Anh đã cố chấp như vậy, thì càng không biết phảilàm gì để chúng ta có được tiếng nói chung, em không thể lại dối mình dối ngườiđược nữa” Chư nói hết câu cô bỗng vụt chạy dù cô biết rằng trên bãi cát vắng vẻ này,một người cường tráng như Lâm Mang chẳng bao lau sẽ đuổi kịp cô. Đuổi kịp rồi thìthế nào? Cô không dám nghĩ nhiều, đại loại sẽ chẳng phải là một cảnh tượng hay hogì.Quả nhiên Lâm Mang nổi khùng, giận dữ, y cảm thấy mình vừa bị bỡn cợt. Y sẽkhông tin bất cứ lời nói nào của Tư Dao, bất cứ lời nói nào của các cô gái nữa. Ynhặtcon dao găm dưới bãi cát lên, giận dữ gọi “Tư Dao cô đã nghĩ chưa? Cô có thể chạybao xa?” Rồi sải bước đuổi theo.Tư Dao ngày thường không ngừng tập luyện, vì thế sau khi chạy được mấy chục métLâm Mang đã rớt ở phía sau; nhưng cô đã có thể nghe rõ ràng tiếng thở của anh ta,tiếng thở hồng hộc mang theo nỗi tức giận. Không cần quay đầu lại, dường như côcũng có thể nhìn rõ bộ mặt anh ta đang méo xệch vì phẫn nộ.Thoát thân. Lần thứ 3 thoát thân, trong 1 đêm.“Cứu tôi với!” Cô kêu to, dù biết chắc sẽ là vô vọng, nhưng cô không bỏ qua bất cứ côhội nào để sống sót.Bỗng nhiên, trước mặt thấp thoáng hiện ra một bóng người, một giọng nói quen thuộcgọi cô: “Dao Dao, cố lên”. Đúng là tiếng Lâm Nhuận.Không thể nào!Có lẽ là ảo giác của mình, vì việc này không hợp với lẽ thường. Nào có ai biết LâmMang đưa mình đến bãi sông hoang vắng này?Lâm Mang cũng cho rằng bóng người xuất hiện trước mặt chỉ là ảo ảnh đáng sợ nốitiếp sau ảo ảnh của Kiều Kiều, nhưng y cũng nhanh chóng nhận ra tất cả đều là sựthật. Càng gay go hơn là đằng sau cũng có tiếng người vọng đến: “Lâm Mang, dừnglại!” Sứ mệnh trả thù mà y đã nát óc toan tính để hoàn thành, cùng tiền đồ tươi đẹpcủa y đều sắp tan thành mây khói. Lúc này y còn tuyệt vọng hơn cả con mồi mà y đangrượt đuổi.Trong cơn tuyệt vọng, Lâm Mang nhặt một hòn đá cuội to trên bãi cát, lấy hết sức némvề phía trước với sự phẫn nộ vẫn chưa tan.Tư Dao đang chạy thục mạng bỗng thấy gáy mình bị một vật cứng nặng đập vào, côlập tức không còn biết gì nữa.CHỐN CŨ“Anh Tử Phóng đâu? Còn chưa gặp để cảm ơn anh ấy đây này!” Lâm Nhuận và LịchThu đến đón Tư Dao ở bệnh viện về, cô được chẩn đoán là chấn thương sọ não,thểnhẹ, sẽ k ...