Danh mục

Đau thương đến chết - Phần 4

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 59.50 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tư Dao kêu lên một tiếng kinh hoàng, quay ngoắt tất tả chạy xuống tầng dưới, tai vẫn nghe thấy Thường Uyển gọi: "Dao Dao, đợi đã, cậu làm sao vậy?"Suốt quãng đường, tim Tư Dao đập dồn dập, trong đầu cứ hiện ra cảnh tượng khủng khiếp vừa nhìn thấy, và bốn chữ khiến cô hồn xiêu phách lạc: "Đau thương đến chết"
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đau thương đến chết - Phần 4 Phần 4Tư Dao kêu lên một tiếng kinh hoàng, quay ngoắt tất tả chạy xuống tầng dưới,tai vẫn nghe thấy Thường Uyển gọi: Dao Dao, đợi đã, cậu làm sao vậy?Suốt quãng đường, tim Tư Dao đập dồn dập, trong đầu cứ hiện ra cảnh tượngkhủng khiếp vừa nhìn thấy, và bốn chữ khiến cô hồn xiêu phách lạc: Đauthương đến chếtẢo giác, nhất định chỉ là ảo giác. Thường Uyển gọi di động khẳng định mọichuyện xảy ra trước mắt Tư Dao đều chỉ là những tưởng tượng vô căn cứ. Tạisao lại thế này? Hình như mỗi lần lại càng nghiêm trọng hơn. Chắc là cái chếtcủa Viên Thuyên, bức ảnh phong cảnh gửi kèm theo quả cầu pha lê, Tiểu Mạnđùng đùng hỏi tội... đã tác động khiến cô rụng rời hồn vía.Ở đây à? Người lái tắc-xi dừng xe, ngoảnh lại hỏi.Lúc này Tư Dao mới bừng tỉnh, nói xin lỗi anh, nhanh chóng trả tiền rồi xuốngxe.Tắc-xi vừa chạy đi, Tư Dao liền cảm thấy hình như trong bụi cây phía dưới gốccây to bên kia đường có một đôi mắt đang chăm chú nhìn mình.Cô vẫn luôn cho rằng giác quan thứ sáu của mình rất khá, tin rằng đúng là cóngười đang theo dõi. Cô từ từ đi tới phía đôi mắt thoắt ẩn thoắt hiện kia, mớibiết là không có gì cả. Lại là ảo giác ư? Bụi cây bỗng phát ra một tiếng soạtkhe khẽ.Cô vội quay người chạy về phía cổng nhà, tay run run mở khoá, chui tọt vàotrong, đóng kín cổng. Đèn hành lang không bật, cô tựa lưng vào cửa, đứng thởgấp trong bóng tối.Lúc này Tư Dao cảm thấy hình như không chỉ có mình cô ở trong bóng đêm đặcquánh.Cô đứng chôn chân tại chỗ, không dám động đậy, cũng không biết nên làm gì.Mắt cô rất nhanh quen với bóng tối, cô trông thấy lờ mờ ở chỗ tiếp giáp giữaphòng ăn và phòng khách một bóng đen! Ngoài kia một chiếc xe tắc-xi quay đầu,ánh đèn pha loáng qua cửa sổ, cô thấy ánh lên một vệt sáng mờ bên cạnh bóngđen.Hình như là một con dao!Tư Dao thấy giận mình vì tâm trạng rối bời nên khả năng tuỳ cơ ứng biến cũngmất theo. Sau khi hít một hơi thật sâu, cô liền bật công tắc đèn lên.Trong bếp, Lịch Thu mặc chiếc váy đen đang đứng đó. Tay phải cô ta cầm mộtcon dao nhỏ, tay trái cầm quả táo đã gọt được một nửa.Là cô à? Tôi sợ chết khiếp. Tư Dao mềm nhũn người ngồi vật xuống chiếcghế sa lông phòng khách.Sao cô vào nhà mà không bật đèn? Lịch Thu hỏi lại, ánh mắt cô ta hơi khácthường, như nhìn ra được điều gì đó.Mối ngờ vực bỗng trỗi dậy trong đầu Tư Dao: Tôi còn đang thấy lạ, sao cô lạigọt táo trong bóng tối âm thầm như thế?Lịch Thu lạnh nhạt: Mắt tôi quá nhậy cảm với ánh sáng, đối với tôi, đèn bếp vàphòng khách đều quá sáng. Tôi quen làm mọi việc trong bóng tối rồi, gọt táo chỉlà một động tác quen tay, tôi không cần nhìn cũng làm được.Tư Dao vẫn thấy đáng ngờ, nhưng không tiện hỏi thêm, đành gượng cười: Thậtvậy à? Thảo nào cô chỉ toàn mặc váy đen.Còn kính râm của tôi nữa, chắc chắn nhiều hơn số giày dép của cô. Lịch Thutiếp tục gọt táo, quả nhiên, cô ta không cần nhìn tay mà chỉ nhìn vào Tư Dao, vỏtáo cư từng vòng thõng xuống.Con mèo Linda của Tư Dao nghe thấy tiếng chủ nhân vào nhà, không biết từ đâuchui ra, nhảy vào lòng cô nằm nũng nịu. Lúc này Tư Dao mới thấy yên tâm hơn.Lịch Thu từ từ đi về phía trước, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tư Dao: Này,tôi thấy sắc mặt của Tư Dao không ổn, có phải là muộn thế này vẫn chưa ănkhông? Hay là cứ ăn tạm quả táo này đi.Từ lúc ở hiệu ăn ra, Tư Dao chưa có hạt cơm nào vào bụng. Cô do dự một chút,thấy Lịch Thu rất chân thành, bèn cười nói: Vâng, rất cảm ơn, tôi bận bịu đếntận bây giờ chưa ăn cơm. Nói thật, tôi về đây đã lâu, bốn người thuê phòng chúngta ai cũng quá bận, cũng chưa trò chuyện nhiều được. Hay là một hôm nào đó, tôimời mọi người đi ăn cơm, nhân tiện có thể giao lưu một chút; đều là nhữngngười cùng trang lứa, chắc chắn sẽ có tiếng nói chung. Trong thâm tâm cô hiểurõ mình đang muốn nhanh chóng thoát khỏi những buồn phiền và hỗn loạn lâunay, cách tốt nhất là hướng ngoại để lấp đầy những khoảng trống còn lại củacuộc sống.Lịch Thu cười bình thản: Ý hay đấy, nhưng cô là người mới đến, nên để nhữngngười cũ chúng tôi chào mừng cô mới phải. Hay thế này vậy: ngày mai tôi làmvài món ăn, bảo hai anh chàng kia đi mua bia, chúng ta cùng ăn ở nhà, chẳng phảilà càng thoải mái và thực tế hơn à?Tư Dao mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, không ổn ở đâu nhỉ? Cô cố nghĩ mãimới nhận ra: Sao? Cô... biết nấu ăn à? Điều này đã phá vỡ ấn tượng không ănthức ăn của nhân gian của mình đối với Lịch Thu thì phải?Sao gọi là biết nấu gì được? Tôi có nói là tôi biết nấu cho ngon đâu! Lịch Thuvừa nói vừa quay vào bếp, cầm ra một quả táo khác, chỉ vài đường dao đã gọtxong vỏ táo.Mở nước nóng đầy bồn tắm, hơi bốc lên ngùn ngụt, chưa tắm nhưng Tư Dao đãcảm thấy toàn thân dễ chịu, mỗi thớ thịt đều được thả lỏng, trong lòng cũng thấybình thản.Cảm giác như thế này đến hơi chậm, hơi ít, nên sớm nghĩ cách để điều chỉnhnhư thế này mới phải.Đương nhiên cô vẫn còn nhớ cô đã phải nỗ lực rất nhiều dưới sự giúp đỡ củacác bác sĩ để khắc phục được nỗi sợ ...

Tài liệu được xem nhiều: