Dục Chu vội ngăn lại, nói: “Chỉ là con rắn nước thôi, lần nào nó cũng xông ra như thế. Không phải cô ấy cố ý đâu”“Sao không nói trước?” Thầy giáo Cung dù đã buông tay nhưng vẫn còn tức giận.Tư Dao im lặng, lại thò hai bàn tay bị trói xuống nước. Sau một hồi mò mẫm, mặt nước đỏ sậm bỗng biến mất, liền theo đó, tai mọi người nghe thấy tiếng nổ ầm ầm.Chu, Cung vẫn đang tập trung tinh thần nhìn Tư Dao mò mẫm dưới hồ, đột nhiên nghe thấy tiếng vang như sấm...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đau thương đến chết - Phần 42 Phần 42Dục Chu vội ngăn lại, nói: “Chỉ là con rắn nước thôi, lần nào nó cũng xông ra như thế.Không phải cô ấy cố ý đâu”“Sao không nói trước?” Thầy giáo Cung dù đã buông tay nhưng vẫn còn tức giận.Tư Dao im lặng, lại thò hai bàn tay bị trói xuống nước. Sau một hồi mò mẫm, mặtnước đỏ sậm bỗng biến mất, liền theo đó, tai mọi người nghe thấy tiếng nổ ầm ầm.Chu, Cung vẫn đang tập trung tinh thần nhìn Tư Dao mò mẫm dưới hồ, đột nhiên nghethấy tiếng vang như sấm rền trong động, đều kinh ngạc đứng thẳng dậy nhìn khắpxung quanh, ánh đèn pin nhanh chóng chiếu đến từng ngóc ngách.Cuối cùng, hai luồng đèn mạnh cũng tụ lại trên một chiếc quan tài treo từ từ hạxuống, giống như đèn trên sân khấu chiếu quanh người các ngôi sao vừa bước ra.Hai gã đàn ông há hốc mồm choáng ngợp trước cảnh tượng thần kỳ trước mặt. Quantài treo hạ xuống, dục vọng trong mắt lại tăng lên. Tư Dao dù không phải lần đầu tiênnhìn thấy quan tài hạ xuông nhưng vẫn không khỏi ngạc nhiên. Lần này, cô thấpthỏm, không hiểu tại sao chiếc quan tài treo có một khí thế rất uy nghiêm, lúc hạxuống dường như lại mang theo sự phẫn nộ như thế. Những tiếng nổ ầm ầm rõ rànglà tiếng gầm gừ giận dữDù người nằm trong quan tài là ai, dù là bộ xương khô của bao nhiêu năm về trước,không thể không phẫn nộ trước hành vi quấy nhiễu này.Sự phẫn nộ đó sẽ đem tới điều gì? Báo thù? Nguyền rủa? hay là Đau thương đếnchết?Quan tài dừng ở độ cao ngang bụng người, hai tên Chu, Cung dù vui mừng đến phátđiên, nhưng vì đều là những gã cẩn thận có thừa nên vẫn nhẫn nại chầm chậm bướcđến trước quan tài. Thầy giáo Cung lấy tay vuốt nhẹ lên thân quan tài như một nhạccông vuốt nhẹ nhạc cụ yêu quý của mình, miệng mấp máy hình như đang nói “Chỉriêng chiếc quan tài này, là cổ vật có giá trị văn hóa thì cũng đủ để mình tiêu pha đếncuối đời!”“Thứ đó ở trong cỗ quan tài này à?” Dục Chu vẫn giữ được sự bình tĩnh.Tư Dao “ừ”Thầy giáo Cung bắt đầu thử đẩy nắp quan tài, nó không mảy may động đậy, bèn hỏi:“Cô đừng để chúng tôi hỏi thì mới trả lời. Đến lúc này rồi, sao còn ấp úng thế? Làmthế nào để mở được?”Tư Dao nói: “Vừa rồi thấy anh đang đắm đuối say sưa với cỗ quan tài, tôi đâu có nỡlàm anh mất hứng? Việc này một mình tôi không làm nổi, cần hai anh giúp đỡ”. Tronglúc nói, cô đã bước đến bên quan tài, đứng chắn cái núm lồi ra ở bên thân quan tài,đồng thời đặt hai tay lên nắp. “Tốt nhất là hai anh đừng vào bên cạnh tôi, cùng tôi hợpsức đẩy vào bên này”Dục Chu và Thầy giáo Cung nhìn nhau, đứng vào hai bên trái phải của Tư Dao. TưDao ngầm tính toán : hai tên ác ma này, tên nào độc hơn? Trước mắt cô hiện lên hìnhảnh Lâm Nhuận bị chiếc ô tô Săn báo đâm… và cái bàn tay bẩn thỉu vuốt lên mặt mìnhđêm đó…Cô hơi nhích sang bên trái một chút, Thầy giáo Cung cũng nhích theo, gần như đốidiện với đầu quan tài.“Không cần đặt tay lên nắp quan tài” . Tư Dao rời tay khỏi nắp quan tài trước tiên, từtừ sờ vào thân quan tài. Hai gã Chu, Cung cũng làm theo.Đột nhiên Tư Dao ngồi thụp xuống, đập mạnh vào núm lồi ra ở thân quan tài, nắpquan tài bằng sắt trên đầu cô bỗng bật mạnh ra kinh khủng, tàn nhẫn đập vào ngựcThầy giáo Cung đang đứng ngay phía trước. Thân thể nhỏ con của Thầy giáo Cung bayvọt lên không như cánh diều đứt dây, phát ra tiếng “hự”. Sức bật của nắp quan tài cựcmạnh đã hất hắn đập lên vách động phía sau lưng. Người hắn mềm oặt trượt từ trênvách xuống. Ngươi sống trong bóng tối thì hãy trở về với bóng tốiDù không phải “tự tay”, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên giết người nên nước mắt TưDao cứ thi nhau tuôn trào.Để đảm bảo là nắp quan tài tấn công được ít nhất một người, Tư Dao đã cố ý dichuyển vị trí, cho nên Dục Chu chỉ bị trầy xước tay phải, không có gì đáng lo ngại.Mặc dù như vậy, y vẫn kinh ngạc hồi lâu. Y hung hăng tóm chặt lấy tay Tư Dao: “Côthật là độc ác, nếu cô đổi vị trí di chuyển thì con ma đó đã là tôi rồi!”“Dù sao chúng ta cũng là bạn cũ. Anh là người có đầu óc, có những chuyện sẽ dễthương lượng hơn. Thế nào, tôi có thể được 40% phải không ” Dù mắt vẫn còn ươnướt nhưng Tư Dao vẫn ép được mình bình tĩnh trở lạiDục Chu nhìn hai cổ tay vẫn bị trói chặt của Tư Dao, cười nhạt Sớm biết thế thì tôiđã trực tiếp hợp tác với cô rồi!Tư Dao không nói một lời. Cô linh cảm Dục Chu sẽ không buông tha mìnhDục Chu kéo nắp quan tài đã mở nửa chừng ra, nhìn bốn chiếc vali có khóa số rấtchỉnh tề, thở dài, rồi lại nghiêm giọng nói: Mở ra đi, nhất định cô biết mật mã. Côkhông mở đương nhiên tôi cũng có cáchDùng dao chém hay dùng búa đập? Tóm lại, phần mềm hacker của anh không thể làmgì được đùng không? Trong lúc nói, Tư Dao mở hòm thứ nhất ra.Một vali đầy tiền đủ các nước khiến toàn thân Dục Chu cứng đờ. Dù biết ViênThuyên giấu một khoản tiền cực lớn nhưng y vẫn chưa có một khái niệm cụ thể nào.Lúc này, đối mặt với từng chồng giấy bạc mệnh giá lớn, cổ họng anh ta phát ra mộttiếng gừ gừ kéo dài, vừa hưng phấn vừa thê lương, lại giống tiếng tru của m ...