Nửa phút qua đi nhanh hơn so với cảm giác của Tư Dao, Dục Chu nói: “Được, cô vẫn im lặng, chứng tỏ cô đã có một lựa chọn rất có tính nguyên tắc” . Anh ta giơ tay nắm lấy mái tóc dài của Tư Dao, Thầy giáo Cung thì ấn vai cô, chuẩn bị dìm xuống nước.“Tôi chưa nói, là vì đang nghĩ: nếu nói cho các anh biết thì tôi nên đòi các anh bao nhiêu”. Tư Dao mở miệng kịp thời. Hai người cũng lập tức buông tay ra....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đau thương đến chết - Phần 44 Phần 44Nửa phút qua đi nhanh hơn so với cảm giác của Tư Dao, Dục Chu nói: “Được, cô vẫnim lặng, chứng tỏ cô đã có một lựa chọn rất có tính nguyên tắc” . Anh ta giơ tay nắmlấy mái tóc dài của Tư Dao, Thầy giáo Cung thì ấn vai cô, chuẩn bị dìm xuống nước.“Tôi chưa nói, là vì đang nghĩ: nếu nói cho các anh biết thì tôi nên đòi các anh baonhiêu”. Tư Dao mở miệng kịp thời. Hai người cũng lập tức buông tay ra.Dục Chu nói: “ Đã nói với cô rồi, sau khi lấy được món tiền đó, tôi được 50%, Thầygiáo Cung 30%, cô được 20%. Dù là phần nhỏ nhưng theo tôi được biết, tổng giá trịmón tiền này rất có khả năng là trên một triệu tệ, đôi với cô như thế cũng là rất khảquan”“Tôi muốn ít nhất 40%. Lý do rất đơn giản: Bí mật này do tôi phát hiện ra đầu tiên.Nếu không phải vì anh dùng quỷ kế, tôi sẽ chẳng nói với ai, một mình hưởng trọn, lúcấy anh sẽ thế nào?”“Món tiền lớn như vậy không ai có thể độc chiếm, giống như Viên Thuyên, mộtngười cực kỳ thông minh mà cuối cùng đã ra sao? Đừng cho rằng tai nạn xe hơi của côta chỉ là một sự cố ngẫu nhiên! Tôi sớm cảm thấy có người bám theo cô ta, muốn“giải quyết” cô ta. Thời gian xảy ra tai nạn đó lại vừa khéo vào lúc cô ta mới giấuxong tiền, sắp xếp xong tất cả những chuyện như tạo blog… càng chứng minh chosuy đoán của tôi. Nếu chậm lại hai tháng, nhận được giấy phép nhập cư Canada, cô tasẽ ôm đống tiền đó cao chạy xa bay, đó mới là độc chiếm thực sự!”“Thì ra anh cũng biết cô ấy xin sang Canada?”“Cô ta hoãn ngày cưới hết lần này đến lần khác. Tôi đã nghi ngờ, xin giấy phépthường trú Canada cần rất nhiều giấy tờ và chứng minh, nhiều email qua lại. Cô taluôn giữ kín không cho tôi biết, thậm chí còn đến quán net để gửi email, không cho tôitra được tài khoản hòm thư của cô ta. Tôi tình cờ xem được trên máy tính của cô tamột trang web về di cư Canada. Tôi sinh nghi, sau khi thâm nhập vào hệ thống máytính của văn phòng luật sư về di cư, quả nhiên đã phát hiện ra những tư liệu của ViênThuyên”“Cô có biết số tiền đó ở đâu ra không?”“Dù sao cũng là tiền bất chính, bởi vì chỉ dựa vào nghiệp vụ của cô ta, dù giở một vàithủ đoạn cũng không thể có được số tiền quá lớn như vậy. Tôi cảm thấy cô ấy cóđược số tiền này thật vô cùng mạo hiểm, thậm chí có người còn muốn thủ tiêu cô ta.Tôi cảm thấy mấy ngày cuối cùng, cô ta có cảm giác lo sợ không yên. Một người xưanay chưa hề đau ốm lại tỏ ra không được khỏe. Tôi nghĩ chắc chắn cô ta cảm thấy cómột mối đe dọa nào đó, nên mới sắp đặt việc gửi quà cho cô – chính là vì sợ mìnhkhông có cách nào về nổi Giang Kinh. Cô cũng biết rồi, vé lượt về cô ta đặt trước,sớm hơn hôm cô dọn nhà một ngày. Lẽ ra cô ta có thể đến giúp cô chuyển nhà…”Đột nhiên, Thầy giáo Cung xen vào: “Cô ta đã kéo dài rất lâu nhờ việc nói chuyện,không ngờ ông lại có thể vui vẻ không biết mệt như thế?”Dục Chu nói: “Tôi muốn cô ta có thể hợp tác với chúng ta một cách thật sự. Tôi thấythầy giáo Cung không đợi được nữa rồi. Tôi cho cô 5% trong 30% của anh ta, tôi lạiđưa thêm 5% nữa, vậy là cô được tròn 30%. Nếu cô còn cò kè mặc cả, chúng tôi đànhkhông thể tin cô nữa, cho cô “Đau thương đến chết vậy”“Được, cứ như vậy đi, tôi tin anh. Xin hãy nới lỏng bớt dây trói tôi, nếu không, có mộtvài thao tác tôi không làm được”. Tư Dao biết chỉ cần được tháo dây trói, kế hoạchcủa cô có thể được thực hiệnBỗng nhiên cả Dục Chu và Thầy giáo Cung đều cười ha hả. Dục Chu nói: “Cô quả làthông minh, nhưng đừng coi chúng tôi là đồ ngu mà đùa giỡn. Bây giờ cô chỉ bị buộchai cổ tay với nhau, cánh tay vẫn có thể co duỗi, gần như có thể làm được mọi thaotác. Yên tâm đi, lúc nào khó khăn chúng tôi ở đây còn có bốn cánh tay, cô cứ sai bảo làđược”Tư Dao bất lực, đành dẫn hai kẻ kia đến bên “ao máu”. Hai tay cô vừa thò vào nước,bất ngờ rút phắt lên. Thì đứng đằng sau chỉ cảm thấy một bóng đen bay vụt lên, vộinghiêng đầu, cố tránh vật đó, mặt vẫn bị quệt phải ướt nhòe.“Cô..” . Thầy giáo Cung bước tới tóm chặt vài Tư DaoDục Chu vội ngăn lại, nói: “Chỉ là con rắn nước thôi, lần nào nó cũng xông ra như thế.Không phải cô ấy cố ý đâu”“Sao không nói trước?” Thầy giáo Cung dù đã buông tay nhưng vẫn còn tức giận.Tư Dao im lặng, lại thò hai bàn tay bị trói xuống nước. Sau một hồi mò mẫm, mặtnước đỏ sậm bỗng biến mất, liền theo đó, tai mọi người nghe thấy tiếng nổ ầm ầm.Chu, Cung vẫn đang tập trung tinh thần nhìn Tư Dao mò mẫm dưới hồ, đột nhiên nghethấy tiếng vang như sấm rền trong động, đều kinh ngạc đứng thẳng dậy nhìn khắpxung quanh, ánh đèn pin nhanh chóng chiếu đến từng ngóc ngách.Cuối cùng, hai luồng đèn mạnh cũng tụ lại trên một chiếc quan tài treo từ từ hạxuống, giống như đèn trên sân khấu chiếu quanh người các ngôi sao vừa bước ra.Hai gã đàn ông há hốc mồm choáng ngợp trước cảnh tượng thần kỳ trước mặt. Quantài treo hạ xuống, dục vọng trong mắt lại tăng lên. Tư Dao dù không phải lần đầu tiênnhìn thấy quan tài hạ xuông nhưng vẫn không khỏi ngạc nhiên. Lần này, cô ...