Danh mục

Đau thương đến chết - Phần 55

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 63.00 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Jamona

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Lý Bá Thụy là chủ cũ của căn nhà của chúng ta? Là chồng của dì Lịch Thu? Ông ta đâu? Tại sao khi Lịch Thu từ Mỹ về lại phải thuê ở đây?” Tử Phóng nghe thấy Tư Dao nói ra phát hiện của Điền Xuyên, kinh ngạc đến mức lập tức ngồi vào trước máy tính. “Trên mạng còn tư liệu gì nữa, để tôi tra xem.”“Lý Bá Thụy đã chết cuối năm ngoái. Khi đang đi trên du thuyền ngắm cảnh sông Thanh An thì xảy ra tai nạn, cả nhà ông ta đều chết, vợ, hai...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đau thương đến chết - Phần 55 Phần 55 Lệnh Bỏ Nước CờLý Bá Thụy là chủ cũ của căn nhà của chúng ta? Là chồng của dì Lịch Thu? Ông tađâu? Tại sao khi Lịch Thu từ Mỹ về lại phải thuê ở đây?” Tử Phóng nghe thấy Tư Daonói ra phát hiện của Điền Xuyên, kinh ngạc đến mức lập tức ngồi vào trước máy tính.“Trên mạng còn tư liệu gì nữa, để tôi tra xem.”“Lý Bá Thụy đã chết cuối năm ngoái. Khi đang đi trên du thuyền ngắm cảnh sôngThanh An thì xảy ra tai nạn, cả nhà ông ta đều chết, vợ, hai đứa con, một cháu gái bênngoại nghỉ ở nhà họ”.“Lịch Thu?”“Không rõ, việc này phải làm phiền anh.”“Đợi đã, chắc bộ não tôi trục trặc rồi. Năm người trên bức ảnh đó, ngoài Lịch Thu cònbốn người nhà Bá Thụy. Bọn họ đến Tân Thường cốc, sau này đều chết hết, lại là sựcố bất ngờ, rất phù hợp với quy luật ‘Đau thương đến chết’, nhưng người ở cùng nhàchúng ta cũng tên Lịch Thu, lẽ nào cô ta không phải là người sống?”“Tôi cũng không trả lời nổi anh, tuy vậy cảm nhận là có thể giải thích được cảnhtượng kỳ quái đêm qua trông thấy ở ‘Thiên Phủ cẩm tú’ - cảnh Lịch Thu ăn cơm cùngbốn người vô hình. Đoán xem hôm qua là ngày gì?”“Trời ơi, lẽ nào là…”“Đúng, hôm qua đúng là ngày tròn một năm xảy ra tai nạn đắm thuyền, ngày hôm quacủa năm ngoái, bốn người gia đình Bá Thụy và một cháu gái bên ngoại đi du ngoạntrên sông buổi sớm. Hôm đó trên sông sương mù dày đặc, nghe nói thuyền trưởng láidu thuyền đó tối hôm trước uống say mèm, chiếc thuyền đang chạy với tốc độ cao,đâm vào khung sắt của công trường sửa chữa cầu Thanh An ở giữa sông, phát nổ vàchìm ngay tại chỗ. Sau này cảnh sát phát hiện ra sáu thi thể gồm cả chủ thuyền, cóngười vẫn kẹt trong thuyền, có người sau này mới nổi lên.”“Tôi hiểu ý cô, nhưng vẫn muốn hỏi cho rõ, cô nghi ngờ Lịch Thu một mình trốn trongphòng bao của “Thiên Phủ cẩm tú” ăn cơm uống rượu cùng với bốn bộ bát đũa trốngkhông, bốn bộ bát đũa đó chính là thay mặt cho gia đình Bá Thụy đã chết?”“Tôi còn có thể suy đoán thế nào nữa đây? Anh lại có cao kiến gì chăng?”“Tôi ngu, đâu có cao kiến gì! Nếu Lịch Thu ở trong nhà chúng ta là người sống, vậyngười chết là ai, liệu có phải…”“Nếu chúng ta không tin những chuyện ma quỷ, vậy thì, người chết trên thuyền khôngphải là Lịch Thu, hoặc nói rằng, vốn dĩ là Lịch Thu nhưng không biết vì nguyên nhângì mà Lịch Thu không chết.”“Vậy giải thích thế nào về thi thể đó? Là xác của ai? Dùng ly miêu đánh tráo thái tử à?Ly kỳ quá, không thể… Ngày mai tôi sẽ cố gắng thăm dò, xem xem người cháu gáicùng gặp nạn với gia đình Bá Thụy có phải Lịch Thu không.” Tử Phóng hơi có vẻhậm hực, anh ta vốn có thể là người đầu tiên lấy được những tư liệu này, ai ngờ lại bịmột tên “lang bạt” chui rúc trong hầm trú ẩn ở Giang Kinh suốt ngày không thấy ánhmặt trời phát hiện ra trước. Đúng là cao nhân có sẵn ở dân gian.Tư Dao nhìn đồng hồ: “Thường Uyển đã nói chuyện với Lịch Thu một tiếng, nên kếtthúc rồi, không biết cô ấy có nhìn thấy cặp kính râm đó không?”“Cặp kính râm?”“Là cặp kính mà ‘Lịch Thu’ trên ảnh đã đeo, chụp chung với gia đình Bá Thụy, nhớchưa? Đó là cặp kính gọng tím rất to, mắt kính rất rộng”.Đang nói chuyện, tiếng bước chân “cộc cộc” ở tầng dưới vọng lên, chắc chắn làThường Uyển.“Mình thấy rồi, mình thấy rồi!” Thường Uyển hưng phấn đến mức gần như reo lên.“Cậu khe khẽ một chút được không?” Tư Dao làm dấu tay. “Thấy cái gì?”“Đúng cặp kính râm đó, gọng to màu tím nhạt, mắt kính rộng.”***Ông nhìn tấm bản đồ thế giới trên tường, hồi lâu không rời bước. Khi ông còn trẻ, sôinổi khát khao, đã từng rất mong được đi khắp toàn cầu để làm phong phú thêm kiếnthức. Lúc đó còn nghèo rớt, ngay một quyển sách mới ông cũng không mua nổi. Cònhôm nay, tiền đã không còn là vấn đề với ông nhưng mỗi khi nghĩ đến chuyện đi dulịch, ông lại luôn bận tâm đến trăm mối ngổn ngang quanh minh. Ông cảm thấy mìnhđã xây dựng một vương quốc, nhưng ông - một “quốc vương” lại bị nhốt trong “thànhbị vây”, chỉ e hễ ra khỏi, thì nội loạn sẽ nổ ra, bên ngoài thì quân binh áp sát.Tổng kết một cách đơn giản là ông không có thời gian hưởng phúc thanh nhàn.Ví dụ như lúc này, Dương Tín Chí xin vào gặp. Tín Chí rõ ràng sẽ mang đến một tintức mới. Hắn là người ông rất tin cẩn. Nghĩ tới đây ông thậm chí còn thấy bùi ngùichua xót. Đúng, người ông tin cẩn nhất lại không phải là người hàng ngày sống cùngông. Tín Chí có đủ khả năng độc lập làm việc, nếu hắn xin vào gặp khẩn cấp chắcchắn là đã đụng phải vấn đề nhức nhối.Tín Chí vẫn đến cửa phòng làm việc của ông đúng giờ. Đúng giờ hình như là mộtphẩm chất đi kèm theo con người Tín Chí. Hoặc nói rằng, đó là thể hiện phong cáchlàm việc không chút cẩu thả.“Chú ơi, xin lỗi chú, cháu phải gặp chú, nhưng chỉ lo là sau khi báo cáo, chú sẽ thấy làtại sao một việc nhỏ như vậy mà cháu cũng giật mình hoảng sợ”.“Kìa, anh chàng này! Ta còn không biết hay sao, những việc ta nhờ cháu làm chẳng cóviệc nào dễ như trở bàn tay cả, nhất là việc này, bất kể ...

Tài liệu được xem nhiều: