Phần 56Lịch Thu hơi trừng mắt :”Dao Dao gớm thật đấy! Tôi còn đang băn khoăn không hiểu ai gọi thêm cho mình một ấm trà Mông Đỉnh. Thực ra, 5 bộ bát đũa đại diện cho gia đình tôi, cha mẹ tôi và Sở Sở, còn một người nữa là cô Phùng, người bảo mẫu đã chăm sóc chúng tôi từ nhỏ. Trong trí nhớ của tôi, cha mẹ vì công việc quá bận rộn nên không có thời gian chăm sóc tôi và Sở Sở, Cô Phùng đã nuôi dưỡng chúng tôi. Cha mẹ cũng rất quý, luôn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đau thương đến chết - Phần 56 Phần 56Lịch Thu hơi trừng mắt :”Dao Dao gớm thật đấy! Tôi còn đang băn khoăn không hiểuai gọi thêm cho mình một ấm trà Mông Đỉnh. Thực ra, 5 bộ bát đũa đại diện cho giađình tôi, cha mẹ tôi và Sở Sở, còn một người nữa là cô Phùng, người bảo mẫu đãchăm sóc chúng tôi từ nhỏ. Trong trí nhớ của tôi, cha mẹ vì công việc quá bận rộn nênkhông có thời gian chăm sóc tôi và Sở Sở, Cô Phùng đã nuôi dưỡng chúng tôi. Cha mẹcũng rất quý, luôn coi cô ấy như người nhà. Bao năm qua, tối tối gia đình chúng tôiđều có năm người ngồi quây quần ăn cơm. Nhưng sau khi cha mẹ tôi ra nước ngoài,tất cả đều thay đổi. Cuộc sống bình lặng của gia đình chúng tôi bị cắt đứt một cách vôtình. Họ ở lại Mỹ mưu sinh, áp lực bỗng tăng vọt, lại không có tiền mời người đến loliệu việc nhà, thế là thường cãi nhau chỉ vì những chuyện lặt vặt. Dần dần dẫn đếndạn nứt tình cảm, một gia đình hoàn chỉnh đã tan tác như vậy. Có lẽ chính vì trải quachuyện cha mẹ chia tay nên tôi và Sở Sở càng thương yêu nhau hơn những chị em gáikhác. Còn may là gia đình dì tôi ở Philadelphia cũng giàu có, tự nguyện gánh một phầnchi phí nuôi dạy tôi và Sở Sở. Chúng tôi đều học đại học ở Philadelphia, và càng thânthiết hơn với gia đình dì. Đây cũng là lý do vì sao gia đình dì về Trung Quốc. Sở Sởcũng thường xuyên về Giang Kinh nghỉ đông, nghỉ hè…Chắc cô đã biết gia đình dì tôivà Sở Sở chết như thế nào rồi?”Tư Dao gật đầu.“Hôm qua là ngày giỗ của Sở Sở, tôi nhớ nó, nhớ gia đình tan vỡ của mình, cha mẹđang ở nước Mỹ xa xôi mà tôi lại có thể ngồi ở “Thiên Phủ cẩm tú”, gọi những mónăn mà mọi người trong nhà vốn rất thích, nghe ra có vè rất quái dị, rất rồ dại phảikhông? Nhưng đây là cách để cho tôi được ôn lại những ngày đầm ấm đã qua…” LịchThu lại nghẹn ngào.“Vậy còn việc chị chạy chân trần dưới mưa tuyết trong đêm lạnh, lẽ nào cũng là...”Lịch Thu ngớ người:” Cô bỏ nhiều công sức vào tôi quá nhỉ? Lại có thể…chuyện nàyrất khó giải thích, cô xem cái này trước đã.” Cô tiếp tục giở quyển album, lật đếntrang cuối cùng, lấy ra một bức ảnh đen xỉn, “Cô nhìn kỹ bức ảnh này xem, nhìn thấycái gì?”“Bức ảnh này ánh sáng kém quá, nhưng đại khái có thể nhìn thấy...trời ạ, một bànchân, một bàn chân trần lội nước, còn có thể nhìn thấy bắp chân và một đoạn váy ngủtrắng vắt ngang chân.” Trong đầu Tư Dao nhanh chóng hiện lên hình ảnh người congái mặc váy trắng chạy chân trần dưới đêm mưa.“Đây là Sở Sở…em gái tôi đã dùng máy di động chụp vào buổi tối hôm đầu tiên bịđắm thuyền và lập tức gửi vào di động cho tôi…vì nó thường xuyên đi đi về về giữaMỹ và TQ nên tôi và nó nói điện thoại thông quốc tế. Lúc đó thôi vẫn ở Mỹ, khi nhậnđược bức ảnh này đang ở trong phòng chơi đàn, ban đầu tôi còn cho rằng nó đùa trò gìmà tôi xem không hiểu, nghĩ bụng sao muộn thế này rồi mà nó vẫn chưa đi ngủ, tạisao còn đi chân trần trong mưa lạnh giá thế này. Giữa chúng tôi không có chuyện gì làkhông nói, tôi bèn gọi ngay vào di động cho nó, muốn biết là chuyện đùa gì đây, nhưngdi động đã tắt.Hai ngày sau đó, tôi vẫn không thể liên lạc được với Sở Sở, cuối cùng, trong một ngàytuyết rơi lả tả, tôi nhận được tin dữ…”Căn phòng lại im lặng một lúc, vẫn là Tư Dao phá vỡ không khí nặng nề đó:” Chị LịchThu đừng đau buồn. Tôi nghĩ , chị đến ở ngôi nhà này nhất định là vì nghi ngờ vềnguyên nhân Sở Sở chết, muốn điều tra cho rõ đúng không?”Cặp lông mày thanh mảnh của Lịch Thu hơi động đậy:” Thực ra không hoàn toàn lànhư thế. Dù bức ảnh được gửi đến này rất kỳ lạ, nhưng không thể chứng tỏ được cáichết của Sở Sở và gia đình dì tôi cần phải được điều tra kỹ lưỡng. Tôi đã đưa bứcảnh này cho công an xem, nhưng theo báo cáo mà tôi biết được, phía cảnh sát điều travà cảnh sát giao thông đường thủy đã điều tra rất tỷ mỷ hiện trường vụ tai nạn, hoàntoàn loại trừ khả năng người thân của tôi bị giết hại. Còn nữa, trong ngoài nhà này vốncó hệ thống ghi hình giám sát an ninh, cảnh sát đã xem những hình ảnh ghi lại trong haingày đó, không có bất kỳ hiện tượng khác thường nào, sáng hôm xảy ra tai nạn chỉ cóhình ảnh cả nhà ăn mặc chỉnh tề lên xe đi, càng không có bất kỳ dấu vết bị ép buộcnào cả.”“Hóa ra là như vậy…Nhưng tôi vẫn cảm thấy chị quay về thuê phòng ở đây chắc chắnlà có một ý nghĩ sâu xa nào đó, đúng không?”Lịch Thu khẽ thở dài, ngẩn ngơ một lúc, buồn rầu nói: “Nói rồi cô đừng có cười tôi,dù chứng cứ đã rõ ràng, việc đắm thuyền hoàn toàn là tai nạn,nhưng không hiểu tạisao tôi vẫn cảm thấy lúc sắp chết Sở Sở có điều gì đó muốn nói với tôi.Bức ảnh đượcgửi qua di động này là một ví dụ,nó muốn nói gì?Tôi không biết,tôi đang cố gắng tìmkiếm.Thực ra tôi là một người cực kỳ mê tín,tin rằng sau khi chết thì linh hồn người tavẫn ở lại. Sở Sở chết ở Giang Kinh,tôi ở Mỹ cách nhau xa quá,cho nên tôi lập tức vềGiang Kinh,không nghĩ gì nhiều,chỉ nghĩ cách thuê một gian phòng ở đây, chính làmuốn được gần Sở Sở một chút,chưa biết chừng có thể giao lưu với nó…Năm ấy SởSở ở trong gian phòng của cô!”Tư Dao giật mình.“Vì vậy lần trước cô nói thấy bóng Kiều Kiều ở cửa sổ,tôi hoàn toàn tin, thậm chí còncho rằng người cô nhìn thấy không phải là Kiều Kiều mà là Sở Sở. Nói cách khác,những gì cô nhìn thấy,nghe thấy càng củng cố cho quan điểm của tôi, chắc chắn cólinh hồn ở bên cạnh chúng ta”.Lịch Thu tỏ ra hơi bất an.“Nhưng thực tế chứng minh,bên cạnh tôi không có ma quỷ nào tác quái, tất cả đều doảo giác,còn “ma” trên QQ cũng là do có kẻ bày trò mà thôi. Đến bây giờ tôi vẫn khôngcó bất cứ chứng cứ nào cho thấy linh hồn tồn tại…””Phải.Cho nên mấy ngày nay, nhất là sắp đến ngày giỗ của Sở Sở cùng chú và dìtôi,tôi càng thấy mù mịt, không biết liệu có thể giống như sự tưởng tượng của tôitrước kia, một buổi sớm tôi sẽ nhìn thấy linh hồn Sở Sở, rồi tôi cũng đâm ra mơmàng.Có lẽ vì nỗi nhớ Sở Sở quá sâu sắc nên mấy ngày liền tôi cứ chân không đi lòngvòng ngoài trời mưa lạnh, đại khái là muốn giẫm lên con đường Sở Sở đã từngqua,cảm nhận cõi lòng của nó,thế là chân bị đâ ...