Nghẹt thở. Ngực căng tức dội, có lẽ ngực của cô đã ngừng hoạt động vì căn nhà nhỏ này, căn nhà giá lạnh đè nặng bất chợt biến thành nóng bức, khói ngập ngụa, không khí bỏng rát đang nuốt chửng mọi sự sống.Điều kỳ lạ là, trong chớp mắt cái nóng kinh khủng lại biến thành giá lạnh, thấy như đang ở trong động băng.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đau thương đến chết - Phần 58 Phần 58 Chôn SốngNghẹt thở. Ngực căng tức dội, có lẽ ngực của cô đã ngừng hoạt động vì căn nhà nhỏnày, căn nhà giá lạnh đè nặng bất chợt biến thành nóng bức, khói ngập ngụa, khôngkhí bỏng rát đang nuốt chửng mọi sự sống.Điều kỳ lạ là, trong chớp mắt cái nóng kinh khủng lại biến thành giá lạnh, thấy nhưđang ở trong động băng.Thì ra đúng là đang ở trong động băng.Mạnh Tư Dao tỉnh lại trong cái rét âm mười độ. Cơn ác mộng vừa rồi vẫn vẩn vơtrước mắt, vẫn là cơn ác mộng gần đây cô luôn gặp phải. Cô bị nhốt chặt trong cănnhà nhỏ, chịu đựng cái nóng như thiêu như đốt.Cô nhận ra mình đang nằm trong một cái hố không sâu. Cô lờ mờ nhớ ra, chiếc mô-tôbám theo cô đang lao thẳng bỗng phanh khựng lại, sau đó cô không còn biết gì nữa.Tại sao cô lại tỉnh dậy trong cái hố ở nơi ngoại ô hoang vắng? Ai đã đào hố này? Mộtcái hố đủ để chôn một người!Nghĩ đến đây Tư Dao rùng mình.Cô đứng dậy, định bước ra mép để trèo lên thì thấy chân bị vướng. Cô cúi nhìn rồi kêuthất thanh. Đó là một cánh tay. Cánh tay từ dưới đất thò lên. Nỗi kinh hoàng khiến côôm ngực kêu khóc hồi lâu; cô thấy mình đã hóa điên.Đồng Thụ đội phó đội hình sự Sở Công an Thành phố xuống xe, mở cửa cho Tư Dao.Cô vừa ra khỏi xe, Đồng Thụ lập tức khoác cho cô cái áo khoác chần bông của cảnhsát.“Ở chỗ kia!” Tư Dao chỉ về phía khoảnh rừng trước mặt, giọng cô vẫn run run, nứcnở. “Tôi cũng hiểu các anh rất cần giữ nguyên hiện trường để điều tra nên tôi cũngkhông tìm kỹ. Nhưng tôi dám chắc ở hố đó có chôn một người chết. Trên cành cây gầnđó còn vắt một chiếc áo da rất giống chiếc áo của kẻ bám theo tôi.”Đồng Thụ bật máy bộ đàm gọi, các cán bộ chuyên môn của cảnh sát đã đến đầy đủ.Cùng đi với anh là Tư Dao. Anh phân công các chiến sĩ hình sự tỏa ra xung quanh pháthiện các dấu vết khả nghi, rồi dẫn đầu tiến vào rừng.Trước đó không lâu, Tư Dao lần ra bìa rừng, tìm thấy chiếc mô-tô đỗ ở đó. Cô đã tìmthấy chiếc di động của mình, liền gọi 110, trình báo cô đã từng là nạn nhân của hai vụán lớn, cả hai vụ đều do anh Đồng Thụ phụ trách.Cô đứng bên đường chờ, xe cảnh sát đến, quả nhiên Đồng Thụ có mặt. Các nhân viênđào xác ấy lên, Tư Dao cố gắng giữ bình tĩnh. Đó là một người đàn ông cao lớn, chừngngoài ba mươi tuổi, mặc áo len và quần da.“Đúng. Chắc chắn hắn là tên đã bám theo tôi, vì hắn đội mũ bảo hiểm nên tôi khôngnhìn rõ mặt nhưng chiếc quần này thì không thể nhầm, vóc người cũng na ná.” Tư Daothở phào, nhưng cô lại nghĩ: “Liệu hắn chết có đáng kiếp thật không?”“Bước đầu có thể nhận định hiện trường không có dấu vết vật lộn bạo lực nào, thithể không có vết thương chảy máu nhưng có dấu hiệu ngạt thở rõ rệt. Tổ pháp y sẽgiải phẫu ngay đêm nay, nếu không cần xét nghiệm gì thì sáng sớm mai có thể kếtluận.” Cán bộ pháp y phát biểu sau khi đã kiểm tra tử thi.“Chẳng lẽ người này bị chôn sống à?” Đồng Thụ cau mày hỏi Tư Dao. “Cô có thể nóivề tình hình trước khi cô bị ngất là như thế nào không? Nhớ được những gì thì kể lại.”“Chiều hôm nay… Chiều qua tôi đến thư viện thành phố. Khi ra về, lúc ở xe điệnngầm, tôi có cảm giác có người đang theo dõi, bám theo tôi…”“Cảm giác? Sao cô nói là có cảm giác? Sao cô lại biết được?” Đồng Thụ ngắt lời.“Đại khái là… ‘giác quan thứ sáu’, có lẽ tôi thuộc nhóm người tương đối nhạy cảm,tôi cảm thấy có người đang bám sát, theo dõi; thực tế chứng minh tôi đã đúng trong đasố các trường hợp.”“Cô thẳng thắn đấy, nói tiếp đi!”“Lúc ra khỏi ga Lục Ô, thoạt đầu tôi không cảm thấy gì. Nhưng khi tôi đi lên đườngLiên Đài, thì lại thấy có cảm giác ấy, cứ cảm thấy có người theo dõi… Sau đó tôi nhìnthấy chiếc xe mô-tô kia, chạy chậm như đi bộ, cứ bám theo cách tôi không xa; đã thếtôi liều đứng lại chờ nó đến…”“Xin lỗi lại ngắt lời cô, cô nói là liều đứng lại - chờ nó đến à?”“Vâng. Lúc đó xung quanh vắng ngắt, nếu người lái xe có ý hại tôi, thì tôi không thểthoát. Chiếc xe đã dền dứ tôi như kiểu mèo vờn chuột. Tôi nghĩ đã thế hai bên cùngliều xem sao.”“Tôi không tán thành cách làm này. Nhưng cô nói tiếp xem.” Đồng Thụ nghĩ bụng: “Côgái này rành rành là dân trí thức bình dị, nhưng rất có cá tính đây”.“Chiếc xe phóng đến cách tôi không xa, bỗng tăng tốc lực phi thẳng về phía tôi. Nóithật, lúc đó tôi có phần hối hận; tôi nghĩ nên lẩn tránh thì kết cục không đến nỗi quáxấu, ít ra cũng sẽ khiến hắn phải tốn thêm công sức. Nhưng hắn bỗng phanh lại ngaybên tôi, rồi tôi ngất xỉu.” Tư Dao không còn nhớ gì thêm.“Anh Thụ nhìn này…” Một cảnh sát chìa chiếc bình xịt nho nhỏ trước mặt Đồng Thụ,anh soi đèn pin vào chiếc bình xịt “Hừ, đồ mất dạy!” Rồi nói tiếp “Hãy giao cho phòngthí nghiệm xem xem có những chất đại loại như methoxyflurane(1) không, nhắc họkhẩn trương cho kết quả”.*****************(1) Một loại thuốc mê*****************“Ở đây có ba loại dấu chân.” Một cảnh sát báo cáo. “Một là của nạn nhân, anh ta đigiày da, rất dễ nhận biết, cỡ số giày cũng hoàn toàn phù ...