Danh mục

Đau thương đến chết - Phần 59

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 63.00 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Quách Tử Phóng vừa bước vào hành lang đã lớn tiếng gọi: “Chúng ta họp, họp đi! Mọi người đến ngồi trước ti-vi để họp!”Mạnh Tư Dao vừa đi làm về. Cô ngán cái lối khệnh khạng nói sẵng của Tử Phóng, nhưng cũng cảm động vì anh rất nhiệt tình, chắc anh vừa khai thác được tin gì mới ,cô đành cùng Thường Uyển ‘tuân lệnh’ đi xuống gác, ngồi chờ. Lịch Thu đang nấu bếp, cũng ra ngồi, đưa mắt nhìn Tư Dao cười cười, nói nhở: “Anh ấy sắp thi công chức, cho nên ra vẻ rất...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đau thương đến chết - Phần 59 Phần 59 Con mắt thứ 3Quách Tử Phóng vừa bước vào hành lang đã lớn tiếng gọi: “Chúng ta họp, họp đi! Mọingười đến ngồi trước ti-vi để họp!”Mạnh Tư Dao vừa đi làm về. Cô ngán cái lối khệnh khạng nói sẵng của Tử Phóng,nhưng cũng cảm động vì anh rất nhiệt tình, chắc anh vừa khai thác được tin gì mới ,côđành cùng Thường Uyển ‘tuân lệnh’ đi xuống gác, ngồi chờ. Lịch Thu đang nấu bếp,cũng ra ngồi, đưa mắt nhìn Tư Dao cười cười, nói nhở: “Anh ấy sắp thi công chức,cho nên ra vẻ rất hết lòng vì công việc!”Tử Phóng phớt lờ thái độ ‘xem thường mình’, anh nói: “Dao Dao hãy báo cáo đi, côngan họ bảo sao?”Tư Dao đáp: “Đội trưởng hình sự Đồng Thụ nói là…”“Đội phó, Đồng Thụ chỉ là đội phó, phóng viên thực tập ở tòa báo tôi còn biết nữa là!”Tử Phóng ngắt lời luôn.Tư Dao nguýt anh ra một cái,tiếp tục nói: “Ở chỗ cái hố trong rừng, họ phát hiện ramột bình xịt, đã phân tích rồi, nó chứa chất thuốc mê Methoxyflurane. Trên bình có cảvân tay của người đã chết. Điều lý thú là họ còn phát hiện ra ở niêm mạc mũi của hắncũng còn dính hoá chất này. Đồng Thụ cho rằng, có lẽ tên đi mô-tô ấy xịt cho tôi bị mêman trước, rồi đào hố định chôn tôi. Có thể là khi đang đào hố, chiếc áo da đựng hộpxịt treo trên cành cây, bị ‘con chim sẻ’ thó được, rồi xịt cho tên này mê man, sau đóchôn sống hắn luôn!”“Họ có nói tên bị chết ấy là ai không?”“Sái Nguyên Khánh, một kẻ lang thang không nghề nghiệp, đã có tiền án trộm cướp,lâu nay công an vẫn đang lùng bắt, vì hắn là nghi phạm chính trong hai vụ án trộmcướp trước đó. Nghe nói, ngoài việc chôn sống, thì cách thức gây án cũng na ná các vụthường thấy”.“Cho nên cũng không loại trừ đây chỉ là một vụ cướp của giết người bình thường vẫnxảy ra”. Tử Phóng nói.“Không! Trái lại, phải loại trừ đây là một vụ cướp bình thường, hắn không hề lấy cácđồ trang sức của tôi, chứng tỏ hắn không ra tay nhằm đoạt tiền bạc. Hắn có thể giếttôi dễ như trở bàn tay, sao hắn phải tốn sức đào hố cho mệt? Điều này chứng tỏ hắnmuốn tôi “bốc hơi” biến mất thì đúng. Nhân thân của hắn như thế, lại từng có tiền ántiền sự, thì khó mà nói hắn và tôi có oán thù gì với nhau. Tổng hợp các chi tiết mà tôicung cấp, kể cả những chuyện tôi đã nếm trải, Đồng Thụ cho rằng rất có thể có kẻnào đó muốn hại tôi. Anh ấy dặn tôi phải thận trọng, cố gắng đừng ‘đi đâu một mình’”.Thường Uyển nói ngay: “Dịp này mình sẽ ở lại đây, cậu đi làm, mình sẽ đưa đón nhưhôm nay là sẽ an toàn!”Tử Phóng gật đầu: “Thế thì kèm tôi đi luôn thể, toà báo của bọn tôi cũng gần công tycủa các vị”.Thường Uyển nói : “Được, bây giờ đến lượt ông phóng viên báo cáo đi!”Tử Phóng có phần đắc ý: “ Mời quý vị nhìn vào ti-vi!” Anh bấm điều khiển từ xa, mànhình xuất hiện một cảnh đen trắng rất quen thuộc.“Sao trông quen quen thế nhỉ” Thường Uyển kêu lên.Tư Dao cũng tiếp luôn: “Chẳng phái là mặt tiền của khu nhà chúng ta là gì?”Lịch Thu kinh ngạc nói: “Anh Tử Phóng bố trí hệ thống giám sát à ?”Tử Phóng nói: “Hôm nay nhân khi các vị đều đi làm, tôi đã gọi người đến lắp đặt hệthống giám sát và hệ thống cảnh báo an ninh. Khu nhà này trước kia đã từng lắp đặthệ thống này. Dây dẫn vẫn còn nguyên, tội gì mà không dùng? Các vị nghĩ mà xem,nếu đúng là có kẻ định hại Dao Dao thì chúng ta đề phòng cũng không xuể. Ví dụ,chiếc xe Vũ Yến của Thường Uyển thường đỗ ngoài cửa, liệu có bị cài đặt gì không?Khi chúng ta vắng nhà, liệu có kẻ nào lén vào chơi khắm, gắn thiết bị giám sát nghetrộm không? Cho nên,hệ thống này tuy chưa được gọi là vệ sĩ gì gì nhưng cũng có thểphanh phui kẻ ngầm theo dõi Dao Dao. Nếu có kẻ xấu định hành động, thì ‘bóng ma’của nó cũng bị ghi lại. Tôi đã bảo họ gắn ca-mê-ra ở chỗ rất khuất, người thườngkhông thể nhận ra”.Tư Dao cảm thấy không ổn: “Nhưng, chúng ta đều đi làm cả ngày. Ai có thì giờ màngồi theo dõi màn hình? Ví dụ, nếu có kẻ nửa đêm mò đến ô tô của Thường Uyểnthật, thì chúng ta biết sao được?”Cả căn phòng đều im phăng phắc.Sau một hồi lâu,Thường Uyển mới nói nhỏ: “Thế thì…chúng ta sẽ sống kiểu gì, sợthật! Mọi người đừng lo, tôi sẽ chịu khó đi gửi xe ở bãi vậy!”Tư Dao thầm cảm ơn Tử Phóng đã vắt óc suy nghĩ bố trí hệ thống giám sát này. Côdịu dàng nói: “Anh Tử Phóng đã rất chịu khó suy nghĩ kín kẽ,nhưng tôi vẫn cảm thấynơm nớp ở khắp mọi nơi”Tử Phóng không ngờ mình đã dày công bố trí như thế mà còn bị ‘bắt bẻ’, anh ‘nónggáy’ vươn cổ: “Cô nơm nớp? Sao tôi lại cảm thấy hễ cô đi đâu là đều có những pháthiện ‘kinh người’? Lần nào cũng như là đi đóng phim bạo lực thế?”Lịch Thu ngồi im lặng đã lâu, bỗng đứng lên, lặng lẽ bước vào bếp như mọi lần. TửPhóng cho rằng cô không đồng tình, bèn hỏi: “Kìa, Lịch Thu phát biểu đi chứ?”Lịch Thu bình thản nói: “Chẳng biết nói gì nữa. Nhà bà dì tôi ngày trước cũng lắp ca-mê-ra, nhưng rồi… cả nhà vẫn chết khốn khổ đấy thôi?””Nhưng chúng ta đã bàn luận mãi rồi, đó chỉ là sự cố…”“Đó là kết luận của người khác, nếu chúng ta không ng ...

Tài liệu được xem nhiều: