Danh mục

Đau thương đến chết - Phần 6

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 47.50 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Trên tảng đá cao cách bọn họ hơn chục mét là một tượng người đang ngồi bất động! Nói đúng ra là một pho tượng. Bởi vì người đó ngồi quá lặng im, nên người tinh tế nhất nhóm là Viên Thuyên cũng phải căng mắt mới nhận ra được.Người ấy mặc một chiếc áo mưa sẫm màu, điều làm cho mọi người ngạc nhiên hơn là trong lúc trời nắng thế này ông ta vẫn sùm sụp chiếc mũ áo mưa chóp nhọn trên đầu, khiến không ai nhìn rõ mặt....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đau thương đến chết - Phần 6 Phần 6 Bỏ Lỡ Niết BànTrên tảng đá cao cách bọn họ hơn chục mét là một tượng người đang ngồi bất động!Nói đúng ra là một pho tượng. Bởi vì người đó ngồi quá lặng im, nên người tinh tếnhất nhóm là Viên Thuyên cũng phải căng mắt mới nhận ra được.Người ấy mặc một chiếc áo mưa sẫm màu, điều làm cho mọi người ngạc nhiên hơnlà trong lúc trời nắng thế này ông ta vẫn sùm sụp chiếc mũ áo mưa chóp nhọn trênđầu, khiến không ai nhìn rõ mặt.Mọi người đưa mắt nhìn nhau, già nửa ngày trời mới gặp một người lạ, lại ăn mặcnhư thế, ai cũng thấy sửng sốt. Kiều Kiều bất giác lùi về sau mấy bước, nắm chặt tayLâm Mang.Bỗng Viên Thuyên kéo Tiểu Mạn, bảo: Đi với mình! Dục Chu cũng bước nhanh lêntheo, ba người đến sau lưng người mặc áo mưa, Viên Thuyên hỏi to: Phiền ông cóthể chỉ đường giúp không?Người ấy không ngoái lại, dường như lẩm bẩm gì đó.Viên Thuyên nghe chưa rõ, hỏi lại: Ông có thể nói to hơn một chút được không ạ?Người đó đột nhiên gầm lên, giọng vang như sấm: Quay lại đi!Gì ạ? Viên Thuyên không dám tin sẽ nhận được câu trả lời như thế này.Cuối cùng người đó quay nửa người về phía Viên Thuyên, cả khuôn mặt vẫn bị khuấtsau chiếc mũ áo mưa, chỉ có thể cảm giác đây là một ông già. Ông ta nói chậm rãi,giọng khàn khàn cực kỳ già nua, khiến người nghe có cảm giác như tim mình đang bịchà xát.Lẽ nào ta nói chưa đủ to hay sao? Quay lại!Tại sao ạ? Tiểu Mạn hình như cũng thấy sợ ông già, cô nắm lấy tay Viên Thuyên.Biết đây là chỗ nào không? Ông ta hỏi.Vách Niết Bàn à. Viên Thuyên vẫn không nao núng, nhìn chằm chằm vào mắt ônggià.Biết thế nào là Niết Bàn không? Viên Thuyên cười nhạt, rồi nói: Cháu biết ông cho rằng bọn cháu đều không hiểu vănhoá, nhưng ít ra cháu cũng biết đại khái Niết Bàn có nghĩa là tái sinh. Hiểu được nó, làrất quan trọng hay sao? Ông già cười nhạt: Bây giờ các người quay lại, chính là từ chỗ chết mà được sốnglại, đến lượt cô nói xem có quan trọng hay không?Cả bọn đều hít sâu một hơi khí lạnh. Ông ta đang nói gì thế nhỉ?Kỳ lạ thật, ông còn chưa biết chúng cháu muốn đi đâu, sao có thể nói đến sống chếtgì vậy? Viên Thuyên vẫn chưa chịu thôi.Trên núi này, thứ hấp dẫn mọi người và cũng khó tìm nhất là hang quan tai. Ta sốngnúi này đã nhiều năm, bị người ta hỏi nhiều nhất là hang quan tài, ta nghĩ các ngườicũng không ngoại lệÔng nói đến hang Thập Tịch phải không? Lẽ nào đã từng có nhiều người đi tìm rồi? Lúc này Tư Dao đã hết sợ đi lên mấy bước hỏi.Hang Thập Tịch? Các người nghe ở đâu ra cái tên thanh nhã thế? Người đến tìm nócũng không nhiều, năm nay, các người là tốp đầu tiên. Ông già quay đi lại ngồi đốidiện với thung lũng sâu.Hang đó đã thu hút nhiều người như thế, tại sao không có người đến xem? Rất gầnđiểm du lịch chính thức ở núi Vũ Di, tại sao vẫn chưa được khai thác? Viên Thuyênrõ ràng đã nghĩ ngợi xa hơn.Vì rất ít người biết đến thung lũng này, rất ít người biết đến hang đó.Vậy tại sao những người đã từng vào cái lại không quảng bá về một nơi đẹp thếnày?Vì những người đã từng vào hang đó, không còn ai sống sót. Ông ta nói rất bình thản,như thuật lại một sự thật hết sức bình thường.Cả bọn kinh hãi, gió thổi tới, ai cũng cảm thấy lành lạnh.Ông là ai? Xin lỗi phải hỏi câu này, vì cháu thấy ông nói tiếng phổ thông rất chuẩn,không giống dân địa phương sống lâu năm trong thung lũng sâu này. Viên Thuyên nói:Cả bọn đều thầm khen cô thật sắc sảo, rất biết quan sát và suy nghĩ thấu đáo.Từ nhỏ đã xa quê, đến già ta mới về. Ta sinh ra ở đây, thời thanh niên phiêu bạt bênngoài, sau khi nghỉ hưu lại về đây. Ta biết câu hỏi của cô thật ra là sao có thể tin lờiông nói? Ta không ép cô phải tin bất cứ kết luận nào, nhưng ta cũng không cần thiếtphải nói dối. Doạ các người sợ, ta có được lợi gì đâu! Những người đã từng vào hangquan tài, cuối cùng đều đã chết, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Trong thôn nơita sống, từ xa xưa người ta đã kháo nhau như vậy. Ta cũng từng chứng kiến ngườiquen trong thôn sau khi vào hang trở về đều chết mà chẳng rõ tại sao.Đã chết như thế nào ạ? Đau thương đến chết. Ông ta nhấn vào từng chữ.Gì ạ?!Lần đầu tiên ta nghe được bốn chữ này từ miệng một thầy giáo tiểu học trong thôn.Hơn chục năm trước, ông ấy là một thanh niên từ nơi khác đến, không tin chuyện maquái, không nghe dân thôn khuyên nhủ, cứ đi vào động quan tài, một tháng sau thì chết.Bác sĩ trên huyện nói phủ tạng ông ta bị suy kiệt. Trước lúc chết hai mắt ông ta nhìntrừng trừng cứ như là gặp ma giữa ban ngày rồi thốt ra bốn chữ Đau thương đếnchết. Sau khi ta nghỉ hưu, suốt ngày đi khắp vùng núi này, mới biết bốn chữ ấy quả làrất không bình thường.Rất không bình thường như thế nào ạ? Viên Thuyên truy hỏi.Rốt cuộc các người có quay lại không? Ông già hỏi lại một cách hăm doạ.Chuyện ông kể hình như quá ư ly kỳ. Tư Dao nói. Nhưng lại khiến cháu cảm thấyhang quan tài càng bí hiểm hơn.Ta phải nói thế nào nữa thì các người mới qu ...

Tài liệu được xem nhiều: