Danh mục

Đau thương đến chết - Phần 7

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 45.50 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Trời sập tối nhanh hơn cả bước chân người.Ánh sáng đèn pin không xua nổi bóng tối, mà còn khiến nó càng thêm nặng nề. Nhất là phải đi xuyên qua núi rừng rộng lớn, người ta càng thấm thía thế nào gọi là "lần mò" và "dò dẫm trong đêm tối".
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đau thương đến chết - Phần 7 Phần 7 Hang Thập Tịch - Quan Tài Treo - Và MáuTrời sập tối nhanh hơn cả bước chân người.Ánh sáng đèn pin không xua nổi bóng tối, mà còn khiến nó càng thêm nặng nề. Nhất làphải đi xuyên qua núi rừng rộng lớn, người ta càng thấm thía thế nào gọi là lần mòvà dò dẫm trong đêm tối.Kiều Kiều rất tức Lâm Mang. Thể lực cô kém nhưng suốt chặng đường nhờ có LâmMang dìu đỡ nên mọi người mới không phải chờ đợi cô. Tư Dao không ngớt ngó nhìnbóng tối bao quanh bốn bề. Cô chợt thấy sờ sợ. Không phải vì sợ bóng tối, mà vì cônghĩ lại về sự cố chấp của mình. Khu rừng rậm này nếu có mãnh thú thì sao? Nếu gặpkẻ xấu thì phải làm gì?Xung quanh những tiếng sột soạt không ngớt vọng đến. Tư Dao càng nghĩ càng khiếphãi. Linh cảm chẳng lành mỗi lúc một nhiều hơn. Đã vài lần cô định nói nên quay vềsong lại sợ mọi người cho rằng mình tính khí thất thường. Hơn nữa tính hiếu kỳ vẫnmạnh hơn cả vì thế cô tiếp tục dấn bước trong nỗi thấp thỏm.May sao, như phán đoán của Tiểu Mạn, hướng đi căn bản đúng là vòng về; và nếuViên Thuyên tính toán không nhầm thì, xem xong hang Thập Tịch rồi trở về đường đikhông quanh co quá nhiều.Mình cảm thấy sắp đến rồi! Tiểu Mạn nói.Mọi người đều theo kịp cả đấy chứ? Viên Thuyên cất tiếng hỏi.Chờ một chút, chúng tôi lên ngay đây. Hình như Kiều Kiều không được khoẻ. LâmMang nói vọng lên từ chỗ không xa mấy.Tư Dao càng thấy áy náy hơn, bèn gọi: Kiều Kiều, cậu có sao không?Vẫn ổn! Tư Dao phải gió ạ, nếu cậu sớm thương tôi thì hay biết mấy! Kiều Kiềuphụng phịu pha chút oán trách.Đi đầu là Lưu Dục Chu, anh lên tiếng: Mọi người phải đặc biệt cẩn thận: phía trướclà một đoạn khá dốc, phải hết sức chú ý từng chỗ đặt chân, giẫm vào các nhánh dâynhợ ở các kẽ đá, thì chắc ăn hơn, tôi ngờ rằng cái hang ấy ở gần vách núi.Leo núi ở quãng này vào ban đêm sao mà chật vật, khiến người ta thấy ánh sáng banngày thật cần biết bao. Cũng may, họ đã ra khỏi thảm thực vật ken dày lớp trên lớpdưới, lúc này có thể nhờ vào chút ánh sáng trên bầu trời, tầm mắt đã thoáng hơn lúcnãy.Tôi nhìn thấy cửa hang thì phải! Dục Chu phấn chấn kêu lên.Lúc này Tư Dao mới thấy yên tâm. Vất vả như thế cũng bõ công, khi nào nhìn thấynhững cỗ quan tài treo bí hiểm, chắc mọi người sẽ lượng thứ cho sự cố chấp củamình! Cô ngẩng nhìn. Thảo nào đứng xa không thể nhìn thấy cửa hang, thì ra dây leochằng chịt dày đặc rủ xuống đã che kín cửa hang; nếu không có một ánh chớp sáng loànhoáng lên thì dù có đứng ngay trước cửa hang cũng khó bề nhận ra.Ánh chớp ấy tại sao lại sáng đến như vậy?Một chuỗi những tiếng sấm ầm ầm dồn dập vọng đến, rồi một tiếng nổ ùng vangtrời!Mưa như trút nước!Tư Dao sững sờ, linh cảm chẳng lành bỗng khiến tim cô thắt lại.Cũng như mọi người, cô nghĩ ngay đến ông già nọ - ông già mặc áo mưa giữa lúc trờinắng.Ông ta nói không sai. Dự đoán của ông ta thậm chí trái hẳn với dự báo thời tiết.Còn những điều ông ta nói về hang quan tài thì sao? Những ai đã bước vào hang, nhấtđịnh phải đau thương đến chết, liệu có chính xác không?Tư Dao gắng bước lên vài bước, đi đến cửa hang; Viên Thuyên đã đứng đó, cả hainhìn nhau im lặng. Hai cô thân nhau bao năm, đều rất hiểu bạn mình đang nghĩ gì: liệutrong hang có những điều kỳ dị thật không? Dục Chu gạt mớ dây leo đang buông rủ,soi đèn pin vào trong hang. Ánh đèn chẳng khác gì bị hút vào hố đen trong vũ trụ.Có lẽ, nếu có quan tài treo thật, thì nó phải ở sâu trong hang. Dục Chu đoán vậy.Viên Thuyên nói: Nơi này khác với các hang quan tài ở vách núi, ở những chỗ đó quantài không đặt quá sâu.Tiểu Mạn và Thường Uyển cũng đã bước tới, đứng dưới mưa cả năm người đều ướtnhư chuột lột.Định vào thật à? Tiểu Mạn hỏi. Có vẻ như cô dần dần càng thấy tin lời ông già mặcáo mưa.Tôi không hiểu nổi ngoài dã thú hoặc kẻ xấu ra, trong hang đặt quan tài treo còn có gìkhác mà sợ? Tư Dao hiểu rõ, nếu tối nay họ không nhìn thấy quan tài treo thì cô cảđời sẽ không thể yên.Viên Thuyên hỏi Dục Chu: Anh Chu có mang theo chiếc gậy ấy không?Anh hiểu ý, gật đầu: Có! Anh đã nhờ người sửa lại, có thể dùng nó như chiếc dùi cuicảnh sát; xử lý vài người hoặc dã thú thông thường, không vấn đề gì.Tư Dao nghĩ ngợi: Đúng! Viên Thuyên là bạn chí thân của mình, mọi việc đều phảidựa vào mình. Mọi nỗi buồn ngày càng nặng nề bấy lâu nay, sự hẫng hụt trong tìnhcảm, những mối lo vẩn vơ ở công ty... phút chốc dường như tan biến. Cô cười nói:Thế thì chúng ta còn đứng mãi đây làm gì? Cứ vào đi, ít ra cũng có thể tránh mưa.Nói rồi cô chiếu đèn pin, gạt đám dây leo đan kín tưởng như gió cũng không thể lọt, vàbước vào trước tiên.Cẩn thận đấy! Viên Thuyên bước theo ngay.Cái hang khá rộng, nền cũng tạm coi là bằng phẳng, chỉ hiềm đang ngập nước. TưDao thận trọng thăm dò xem nông sâu ra sao, cô bước đi chừng vài mét, hình như đây làmột cái ao.Dặn mọi người phía sau, nếu muốn vào hang không bị ướt giày leo núi hoặc giày thểthao, thì tốt nhất là cởi giày ra. Nước sâu đến ...

Tài liệu được xem nhiều: