Dù tôi biết,lúc này cũng không thể nói với anh.Tư Dao lại chợt nghĩ : anh ta cũng đã vì sự an toàn của mình, cùng mình đi vào hang Thập Tịch, rồi trở thành một nạn nhân mới của “Đau thương đến chết”…
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đau thương đến chết - Phần 70 Phần 70Dù tôi biết,lúc này cũng không thể nói với anh.Tư Dao lại chợt nghĩ : anh ta cũng đã vì sự an toàn của mình, cùng mình đi vào hangThập Tịch, rồi trở thành một nạn nhân mới của “Đau thương đến chết”…Nhưng cũng chẳng phải anh ta hy sinh vì cô mà có lẽ anh ta rất muốn biết ViênThuyên đã giấu cái gì trong hang đó,có phải những thứ của ông Lý Bá Thụy, hoặcnhững thứ mà tập đoàn Đắc Quảng không muốn cho anh ta biết không?”Không có gì. Anh cũng biết rồi, pháp y nói là khi Thường Uyển chết, quả tim có vấnđề. Cho nên em nghĩ liệu điều ấy có liên quan tới lời nguyền ‘Đau thương đến chết’không,tức là hễ ai vào đó đều sẽ mắc bệnh tim?Anh …anh rất cần đi khám bệnh, xemtim có tốt hay không”.Có lẽ chẳng có câu nào giàu ẩn ý như câu này (1)!*************************(1) Trong tiếng Trung Quốc, tâm nghĩa đen là quả tim, nghĩa bóng là tấm lòng, lòng dạ.“Được,anh sẽ đi khám. Cảm ơn em…vừa nãy em khóc à? Có điều gì không như ý? Cóthể cho anh biết không? Hay là… em tức vì mấy hôm nay anh không ở nhà với em?”Lâm Nhuận rất thông minh nhưng cũng không nhận ra Tư Dao nói bóng gió xa xôi,vẫnhỏi han ôn tồn,tỏ ra nồng ấm đến nỗi cô phát sợ!“Em đâu phải đứa trẻ con mà cần phải có người ở bên! Anh cũng không phải là chồngem, đâu cần ngày nào cũng cặp kè?” Giọng Tư Dao càng lạnh tanh.Người thộn đến mấy cũng nhận ra tâm trạng của Tư Dao, Lâm Nhuận là người hay tựcao,mặt hơi biến sắc, anh bước ra cửa nói : “Được, anh để cho em được yên. Em nênnhớ, lúc em khó khăn nhất anh nhất định sẽ ở bên em”.Tôi tin rằng anh sẽ đẩy tôi đến chỗ chết thì có!Lúc Lâm Nhuận đưa tay ra đàng sau đóng cửa, Tư Dao vùi đầu vào gối khóc nức nở.Có vẻ như “chứng cứ đã rành rành”, nhưng liệu có phải cô trách nhầm anh ta không?Chẳng hạn, cô cứ tưởng người trong tấm ảnh là Lịch Thu, rốt cuộc là tại cô đã “xemlướt” cộng với “mắt nhập nhèm” nữa. Đó là ảnh của Sở Sở, cô em cực giống LịchThu. Vậy thì bà Ưng Chỉ Hoành kia có phải chỉ là rất giống bà mẹ của Lâm Nhuậnkhông? Công ty Đắc Quảng của Ưng Chỉ Hoành ở tận Hải Nam mà cha mẹ của LâmNhuận thì ở Tứ Xuyên, xa nhau như hai địa cực.Tư Dao cầm máy di động, nghĩ ngợi một lát rồi gọi cho Trương Sinh.Khoảng 15’ sau Trương Sinh trả lời “Cơ bản có thể khẳng định người phụ nữ tên làƯng Chỉ Hoành có liên quan đến số điện thoại mà bạn cho tôi. Tôi đã gọi, một phụ nữđã nghe máy, giọng nói rất nặng. Tôi hỏi bà Ưng Chỉ Hoành có nhà không, bà ta nói làđi vắng, giọng nói có vẻ rất cảnh giác và hỏi lại rằng tôi gọi từ đâu đến, tại sao lai cósố máy này.”“Anh dùng điện thoại gì?”“Máy điện thoại công cộng trong trường, sẽ không để lại dấu vết gì hết.”“Cảm ơn anh, anh đã giúp tôi rất nhiều”. Tuy đã đoán trước kết quả là thế, nhưng TưDao vẫn rất ảo não.“Tôi biết, bạn có ý tốt với tôi, đã để cho tôi được ‘quấy rối’ phú bà! Tôi sẽ có cơ hộicũng nên!”“Anh nói vớ vẩn gì thế? Chỉ duy nhất một lần này thôi, anh sẽ không còn cơ hội ‘quấyrối’ nữa đâu! Anh Điền Xuyên vẫn ổn chứ?”“Rất khá, cậu ấy đã quyết định phá tan màn đêm, đi làm ở 1 công ty rồi. Nhưng vẫncòn ấm ức không vui, chắc là vì nhớ ‘Huyết trích tử’! Đôi lúc tôi rất muốn lấy đượcmột nữ triệu phú, để có được ít tiền đưa cho cậu ấy làm vốn mà thực hiện ướcnguyện”“Anh thật là…!” Tư Dao cảm động, đúng là một tình bạn chân chính. “Thôi nào, khônglàm ra được ‘Huyết trích tử’ lại càng hay, bọn học trò sẽ bớt vùi đầu vào trò chơi điệntử. Này, nếu anh rỗi rãi, tôi lại muốn nhờ anh giúp một việc… tuy tôi chẳng phải làphú bà…”Ở máy bên kia Trương Sinh đang cười hềnh hệch “Tôi phục bạn đấy, một cô gáimảnh khảnh, đã trải bao phen khiếp hãi mà vẫn có thể lạc quan như thế”Tư Dao thầm nghĩ, anh đâu có biết được nỗi khổ của tôi. Cô cũng cười cười: “Tôi chỉlà điếc không sợ súng đó thôi”Trương Sinh im lặng trong giây lát “Xin lỗi nhé, vừa nãy tôi phát huy trí tưởng tượngquá mức, khiến mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành là bạn phải tự ví với… ngườiđiếc, kết quả chẳng hay ho gì!”“Thôi nào, ta nói chuyện nghiêm chỉnh nhé. Vị sư huynh của anh có cái máy quét bachiều, anh còn nói anh ấy là một cao thủ về đồ họa vi tính, liệu anh ấy có thể phântích hình ảnh quay phim được không? Anh Tử Phóng có 1 đĩa DVD copy từ băng hình,tôi sẽ mượn và nhờ vị sư huynh ấy phân tích xem trong đó có trò ma mãnh gì không, vídụ bị cắt xén, chắp vá gì đó…” Vừa nãy Tư Dao đã nghĩ, muốn điều tra xem công tyĐắc Quảng có liên quan đến cái chết của gia đình ông Lý Bá Thụy không, thì trướchết phải chứng minh được rằng, họ chết không phải do tai nạn giao thông đường thủybình thường.Trương Sinh nói “Để tôi hỏi đã, rồi sẽ gọi lại”Tư Dao đặt điện thoại xuống. Đã 9h tối. Cô tạm quên cái đói, đến gõ cửa phòngQuách Tử Phóng. Anh ra mở cửa, nhìn Tư Dao một lượt từ đầu đến chân, nhận ra côrất ảo não và chán nản nên thật sự quan tâm hỏi “Tôi vừa thấy Lâm Nhuận đi từ trêngác xuống, trông rất thiểu não.Hai người cãi nhau phải không?””Thôi nào, không có chuyện gì quan trọng ...