Danh mục

Đau thương đến chết - Phần 80

Số trang: 6      Loại file: doc      Dung lượng: 61.00 KB      Lượt xem: 5      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Công ty khai thác các chế phẩm sinh học “Trầm Luân” đặt tại nơi sầm uất thực ra chỉ là một cửa hàng nhỏ, trong các quầy tủ bày làm phép một số thuốc bổ. Đậu Hoán Chi mở cửa, rảo bước vào rồi đóng ngay cửa lại. Sau quầy hàng còn có một cửa nhỏ, lão mở khóa bước vào, rồi cũng đóng lại luôn.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đau thương đến chết - Phần 80 Phần 80 DEATH FROM A BROKEN HEART(1)Công ty khai thác các chế phẩm sinh học “Trầm Luân” đặt tại nơi sầm uất thực ra chỉlà một cửa hàng nhỏ, trong các quầy tủ bày làm phép một số thuốc bổ. Đậu Hoán Chimở cửa, rảo bước vào rồi đóng ngay cửa lại. Sau quầy hàng còn có một cửa nhỏ, lãomở khóa bước vào, rồi cũng đóng lại luôn.Lão bật đèn lên. Đây là một phòng thí nghiệm rộng rãi và rất sạch sẽ, đặt các thiết bịtiên tiến của nước ngoài, máy ly tâm siêu tốc, máy đo sắc phổ chất lỏng, máy phân tíchmen đa chức năng, máy tổng hợp DNA… đều là thiết bị mới nhất trong mấy năm gầnđây.Lão mở két sắt lấy ra chiếc máy tính xách tay, đọc các ghi chép mấy hôm vừa rồi, chợtcảm thấy gai lạnh.Một cảm giác mà nhiều năm qua không thấy có.Tay run run mở tủ lạnh lão lấy ra một ống nghiệm nho nhỏ.Trong đó là máu.Cách đây không lâu, lão đã cải trang thành y tá trong viện lén đến lấy mẫu máu của TưDao lúc đang hôn mê.Tư Dao là vật thí nghiệm. Đây là một phần trong toàn bộ kế hoạch của lão. Cho đếngiờ, kế hoạch đang thực hiện rất suôn sẻ.Năm xưa thế giới này đã không chứa ta, thì nay ta trở lại làm chúa tể cái thế giới này.Bản thân lão cũng không nhớ rõ mình có cảm giác ngông cuồng cao ngạo từ khi nào,cảm giác này không ngừng củng cố lòng tin của lão; mọi hành vi của mình tuy điên rồthật nhưng vẫn rất hợp tình hợp lý.Người chị thì chết, Đỗ Nhược thì bạc tình khiến Đậu Hoán Chi cảm nhận sâu sắc câunói cửa miệng của các vị cao niên trong thôn: ngươi không thuộc về thế giới bênngoài, ra đó ngươi chỉ có thể ‘đau thương đến chết’. Nếu nỗi đau có thể đo đượcchiều sau, thì ‘đến chết’ cũng không phải là nói quá. Khi người chị qua đời, Hoán Chiđã ý thức được sự thất bại của mình; giữa cõi đất trời mình chỉ là hạt bụi bất lực,đành nhìn người chị thân yêu duy nhất ra đi, rồi người yêu thân thiết bỏ đi. Một mìnhmột bóng, Hoán Chi đã khóc đến nghẹn thở tức ngực, Hoán Chi thậm chí không muốnnhìn thấy những ánh mắt thông cảm của mọi người, vì đó là sự thương hại dành chokẻ yếu – chẳng khác gì đối với con mèo con chó lạc đường về, hoặc con chim gãycánh. Thông cảm đấy, nhưng không giúp được gì. Cái cảm giác đó như một mũi daodần cắm sâu vào trái tim vốn đã sắp nát tan của Hoán Chi.Chỉ Hoán Chi mới biết trái tim này kiêu ngạo nhường nào, và cũng tràn ngập yêuthương nhường nào.Chỉ anh mới biết Đỗ Nhược là quan trọng với anh đến đâu; sau khi mất nàng, anh lạinhìn càng rõ hơn, càng thật hơn nữa.Yêu càng nặng lòng, nỗi hận càng sâu. Từ khi Đỗ Nhược rời xa anh, anh luôn theo dõinàng, phá rối các cuộc hẹn hò với kẻ chen ngang kia, thậm chí định đến đập phá đámcưới của họ. Lãnh đạo nhà trường và công an đã can thiệp, anh trở thành đối tượng bịgiám sát.Nếu không có người chị vợ là Đỗ Dung luôn luôn thông cảm với anh, động viên anhhãy cứng rắn đứng lên đi tìm cuộc sống mới, thì chắc anh đã trở thành kẻ bỏ đi trongxã hội.Đương nhiên, với một con người mà trái tim đã chết, thì “cuộc sống mới” thực ra chỉlà một cách nói dễ nghe hơn “kiếp sống vật vờ” mà thôi. Anh cần có sự thăng bằng đểcho lòng tự trọng đã bị phá hủy, lòng yêu thương đã bị tàn phá bị ruồng bỏ có được sựthăng bằng. Con thuyền mất bánh lái đã trôi vào dòng chảy xiết của sự phục thù.Khi mà gần như không thể nào tồn tại ở Giang Kinh nữa, anh nhớ đến câu nói củamột vị cao niên trong thôn: nếu cháu gặp trắc trở, thì hãy trở về, nơi này mãi mãi lànhà của cháu.Nhưng lúc này lùi về thì còn khó hơn cả bước về phía trước.Xin nghỉ công tác ở Giang Kinh, trở về với non xanh nước biếc ở quê nhà đương nhiênlà một niềm an ủi cho tâm hồn, tránh xa đô thị ồn ã tất nhiên là một sự nghỉ ngơi dànhcho tinh thần. Nhưng, ngần ấy năm mải miết vươn lên không cho phép anh lại chìmxuống, cuộc sống nơi thôn dã không đủ thỏa mãn tham vọng của anh, và càng khôngthể cho phép anh thực hiện kế hoạch trả thù.Vì anh đã giấu tên để báo cáo tình hình dịch bệnh với Trung tâm phòng chống dịchbệnh của tỉnh, nên anh đã có một khoảng cách đối với thôn của mình; những kiến thứcy học chính thống mà anh được trang bị khiến anh không thể thỏa hiệp với tập quánhủ lậu “thay máu” trong lịch sử và văn hóa của thôn. Trở về thôn, anh như vừa quenvừa lạ. Mọi thứ ở quê hương là nơi gửi gắm tình cảm tốt đẹp, giúp anh có được sựthăng bằng, nhưng không thể trở thành khởi đầu của một cuộc sống mới.Anh sống đơn độc trong vùng thung lũng bí hiểm kia và từ đó cái thung lũng vô danh đãcó tên mới: Tân Thường Cốc – cái thung lũng khiến anh đau đớn, hang Thập Tịchkhiến anh vỡ mộng, vách Niết Bàn – là sự tuyệt vọng của anh đối với cuộc sống mới.Hai năm trôi qua ở núi Vũ Di non xanh nước biếc, nhưng anh không nhàn rỗi một phútnào.Ngày nào anh cũng mặc chiếc áo mưa lùng thùng – theo tục lệ của thôn cũ, áo mưachính là áo tang, sau khi chị gái qua đời, anh nguyện sẽ mãi mãi để tang chị.Nỗi hận không bao giờ nguôi. Càng cô độc anh càng hận sâu. Hận Đỗ Nhược, hận kẻchen ngang ...

Tài liệu được xem nhiều: