Thời gian như hạt sương xuôi theo thân lá, dường như dừng lại nơi ngọn lá, nhưng lại có thể rơi ngay bất cứ lúc nào.Nhất là trong đêm khuya.Công ty ngày càng tín nhiệm Mạnh Tư Dao. Mấy ngày liền cô bận rộn đến tối mịt, muộn đến nỗi xe buýt mi-ni đã hết chuyến đi, cô đành vẫy tắc xi để về nhà.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đau thương đến chết - Phần 9 Phần 9 Đôi Mắt Nhìn Lén Trong ĐêmThời gian như hạt sương xuôi theo thân lá, dường như dừng lại nơi ngọn lá, nhưng lạicó thể rơi ngay bất cứ lúc nào.Nhất là trong đêm khuya.Công ty ngày càng tín nhiệm Mạnh Tư Dao. Mấy ngày liền cô bận rộn đến tối mịt,muộn đến nỗi xe buýt mi-ni đã hết chuyến đi, cô đành vẫy tắc xi để về nhà.Cô chẳng hề phàn nàn, bởi lẽ về nhà cô sợ phải đối mặt với sự quạnh hiu, thậm chí lànỗi sợ hãi. Những ngày gần đây chứng sợ hãi khép kín hình như lại trở lại, cô biết, đólà do cô tích tụ không ít những điều chán chường và lo sợ. Kể từ cái buổi tối cô kể choChung Lâm Nhuận và Lịch Thu nghe những chuyện ly kỳ xảy ra ở núi Vũ di, cho dùhai người bạn cùng thuê nhà ấy đã an ủi cô, nói rằng cô không cần phải tự trách mìnhvề bất cứ điều gì, nhưng sau khi suy ngẫm lại tất cả mọi chuyện, cô không thấy nỗilòng vợi bớt mà lại càng thấy cắn rứt băn khoăn hơn nữa.Tại sao vậy? Khi kể lại chuyện hôm ấy, hồi tưởng lại mọi chuyện, đặc biệt chứngkiến cảnh Kiều Kiều và Lâm Mang nồng nàn đằm thắm, liệu có phải cô đã chợt liêntưởng đến cảnh ngộ một mình một bóng của mình? Liệu cô có ý ghen tuông - nhưTiểu Mạn đã nói - thoáng hối hận vì ngày trước cô đã non nớt bồng bột ngây thơ, theođuổi sự hoàn thiện, để rồi chia tay với Lâm Mang không? Anh ấy nhanh nhẹn thôngminh, có tài năng, chuyên môn vững, không ít người đã dự đoán anh ấy sẽ thành danh.Dù sao anh ấy cũng là một ý trung nhân rất xứng đáng; riêng cô đã biết vài người bạnnữ thân nhất của mình ít nhiều đều rất mến mộ anh. Người ta nhìn vào, chắc sẽ nóicô quá dại dột!Bởi thế Tư Dao có phần ân hận. Cô đã có cơ hội để nối lại tình xưa. Rồi Kiều Kiềugặp bất hạnh, còn cô lại là người duy nhất có thể cứu bạn...Tư Dao nghi hoặc. Cô vắt óc suy nghĩ, trong lúc cô giữ tay Kiều Kiều, liệu có lúc nàothoáng qua - dù chỉ là một gợn, một nét rất rất nhỏ - ý nghĩ bỉ ổi không? Nhưng nghĩmãi nghĩ mãi rồi cô đành thôi, vì cô không muốn tìm hiểu cái cảm giác trượt theohướng tội ác.Không phải thế. Không thể là như vậy.Thế ư? Cô không hề hổ thẹn với lương tâm chứ?Ai thế nhỉ? Giọng nói dường như trôi đến từ chốn xa xăm, hình như còn có cả hơinước mặt hồ Chiêu Dương bay vào cửa sổ phòng Tư Dao nữa.Cô nhìn ra cửa sổ, thấy một khuôn mặt nhợt nhạt, mớ tóc đèn dài và ướt rủ trên trán.Kiều Kiều, liệu đến bao giờ cậu mới tha cho mình? Tư Dao cầu xin.Phải đến khi cậu và mình cùng bước vào giấc mộng. Kiều Kiều nói lại có ý bỡncợt.Mình hiểu rồi. Đây chỉ là một cơn ác mộng, hoặc là ảo giác. Thực ra cậu không tồntại. Mình vẫn nghĩ mình không có gì phải hổ thẹn với lương tâm. Tư Dao rất mongmau tỉnh cơn mê.Có đúng thế không? Nếu đúng là không hổ thẹn thì tại sao cậu lại mơ thấy mình?Chẳng rõ những lời thoại này sẽ còn lặp lại bao nhiêu lần nữa?Mình không thể chế ngự được giấc mộng. Tư Dao lẩm bẩm. Kiều Kiều hồi cònsống ăn nói chẳng hề sắc bén, nhưng lúc này Tư Dao cảm thấy rất lúng túng.Hay tại cậu không thể khống chế được sự cắn rứt và những mặc cảm tội lỗi trongtiềm thức của mình?Mình không cắn rứt gì cả, và càng không có cái gọi là tội lỗi. Giọng Tư Dao run run.Tại sao giọng cậu lại run thế? Dao Dao nói xem, khi gặp Lâm Mang ở núi Vũ Di, anhấy đã không còn là chàng trai non nớt năm nào, mà đã tỏ ra có sức hấp dẫn, rất phongđộ và chín chắn. Cậu lại đã rung động phải không? Giọng của Kiều Kiều vẫn nhưtrước.Không! Tư Dao nhận thấy mình đang có ý chối cãi.Dao Dao đã bắt đầu biết nói dối mình từ bao giờ vậy? Nhìn vào mắt cậu, mình biết.Nhưng, sau khi biết hai người đã yêu nhau, mình đã chủ động dừng lại rồi.Nói cách khác, cậu đang nén tình cảm của mình; khát vọng của trái tim đâu dễ gì biếnmất được? Chờ đến khi cậu có cơ hội - khi mình sảy chân rồi chơi vơi bên vách núi -chỉ cậu mới cứu được mình, nhưng đúng lúc đó cậu đã dừng lại.Cậu nói liều rồi! Giọng Tư Dao run lên, nhưng lần này cô bật khóc.Cậu không nắm nổi tay mình, hay cố ý để mình phải ra đi? Kiều Kiều tỏ ra khôngchút thông cảm.Mình mong cậu hãy đi đi, đi ngay bây giờ! Tư Dao kêu lên như nổi khùng.Mình cũng muốn đi nhưng lại không thể, vì cậu cứ luôn nhớ đến mình. Kiều Kiềulạnh lùng nói.Chẳng lẽ... cậu đúng là... là ma?Ma ở trong lòng cậu thì có! Nụ cười trên khuôn mặt trắng bệch của Kiều Kiều cónét tàn nhẫn.Tại sao cậu lại đến tìm mình? Để trả thù chăng?Kiều Kiều bỗng giơ hai tay, động tác như thể định bóp cổ Tư Dao. Tư Dao sợ hãi kêulên và lùi lại mấy bước. Kiều Kiều cười khì nhe hàm răng trắng, rất đều và khít: Kìa,cậu sợ à? Tay trái của cô bỗng duỗi thẳng cứng đơ, mặt lộ vẻ kinh hoảng, ánh mắttuyệt vọng: Dao Dao hãy nắm chặt, đừng để tớ phải đi!Cảnh tượng ở thung lũng Tân Thường lại tái hiện, Tư Dao giơ tay ra như một bảnnăng, nhưng lại rụt về ngay như bị điện giật. Vì tay trái của Kiều Kiều đã tróc hết dathịt, chỉ còn lại xương cốt khô trắng. Tư Dao khóc thét lên lạc cả giọng.Rầm rầm... những tiếng đập cửa rất mạnh.Tư Dao ...