Mây trĩu nặng. Một đêm oi bức thường thấy vào cuối mùa hè ở thành phố Giang Kinh.Trương Thông từ trong quán cà phê "Đừng quên em" trước cổng trường đờ đẫn đi ra, định ngửa mặt lên trời than thở, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì anh bỗng chết lặng, hai mắt mở to vì kinh hãi.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đau thương đến chết - Phần dẫn Phần 1 - VẠN KIẾP Phần DẫnMây trĩu nặng. Một đêm oi bức thường thấy vào cuối mùa hè ở thành phố GiangKinh.Trương Thông từ trong quán cà phê Đừng quên em trước cổng trường đờ đẫnđi ra, định ngửa mặt lên trời than thở, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì anh bỗng chếtlặng, hai mắt mở to vì kinh hãi.Trên vòm trời đen đặc xuất hiện bốn chữ màu đỏ thẫm:Đau thương đến chếtTừng nét chữ như được viết bằng máu, nhìn kỹ hơn thì đúng là viết bằng máu thật.Máu tươi đang từ các nét chữ rớt xuống và một giọt rơi ngay trên môi Trương Thông.Lẽ nào những lời của người ấy đều là thật?Trương Thông không muốn tin. Đó chỉ là những lời nói quá ư hão huyền mà thôi. Anhcố dụi mắt, trên trời làm gì có dòng chữ nào, càng không hề có máu tươi rơi xuống. Cólẽ vì mình quá đau đớn nên mới có ảo giác quái đản như vậy.Những lời nói của Phó Sương Khiết vẫn như từng mũi kim nhói vào tai TrươngThông. Anh ấy... rất cầu tiến, năm sau sẽ có bằng tiến sỹ - tiến sỹ tại chức, anh ấy...theo đuổi em rất quyết liệt, em... thực tập ở phòng anh ấy, nửa năm trời ngày nào cũngở bên nhau, em thật sự không biết phải làm thế nào. Nói chung là anh ấy... chín chắnhơn anh, rất tâm đầu ý hợp với em, cho nên em không muốn làm khó cho mình, cũngkhông muốn lừa dối anh... Anh là người tốt, rất đẹp trai, là bản sao của Lưu NgọcĐống (1), anh là ngôi sao bóng rổ của trường, chắc không ít con gái theo đuổi... chúngta vẫn là bạn tốt của nhau, được không?Ngay từ lúc Phó Sương Khiết hẹn anh ra đây gặp gỡ, Trương Thông đã có linh cảmchẳng lành. Quán cà phê Đừng quên em dường như đã trở thành nơi các cặp tìnhnhân trong trường khi đã nhạt tình lựa chọn để chia tay. Từ ngày khai trương đến nay,đã có không biết bao nhiêu cặp uyên ương từ đây mà chia đi đôi ngả. Trước đây nửatiếng, Phó Sương Khiết vẫn là cô bạn gái xinh đẹp mà Trương Thông hằng nâng niutrân trọng, còn lúc này, anh ngơ ngẩn nhìn theo nàng duyên dàng ngồi vào chiếc xe hơiChi-ê-ta (2) nghênh ngang phóng vụt đi.Mình chỉ có xe đạp, đương nhiên không chín chắn rồi. Đáng lẽ phải sớm nhận ra côấy mới đúng là người cầu tiến.Nhưng còn tình yêu say đắm suốt ba năm nay? Những tình cảm trong sáng sôi nổi thuởban đầu và chuỗi đam mê nồng nàn khăng khít, lẽ nào lại đơn giản tan biến như thếnày? Trương Thông nhận ra mình quả là chưa chín chắn. Chàng trai có tầm cao 1,89mđứng ngay trên đường, nước mắt giàn giụa.Chớ để nước mắt rơi, nhất là không thể để bạn bè trông thấy, vì hình ảnh của mìnhvẫn thật sự quan trọng.Anh cố kìm nén những ký ức vừa ngọt ngào vừa khổ sở. Lồng ngực anh đau nhói.Thì ra đây là cảm giác đau nhói trong tim? Thế mà anh cứ tưởng những ca khúc diễntả thất tình chỉ toàn là cái thói không ốm mà rên!Anh chợt cảm thấy hình như từ sau kỳ nghỉ hè, những chuyện đen đủi cứ liên tiếp đếnvới mình. Khi thực tập ở bệnh viện đã xảy ra vài sự cố lớn nhỏ, trong giải vô địchbóng rổ các trường đại học toàn thành, anh thi đấu thất thường, từ vị trí trung phong bịđưa ra rìa ngồi chơi xơi nước. Còn bây giờ, người yêu suốt mấy năm qua bỗng nói lờichia tay sau một ly cà phê. Tất cả là thế nào vậy?Đứng lặng hồi lâu, quán cà phê phía sau lưng đã đóng cửa, xung quanh tối đi và trở nênyên tĩnh, chỉ còn ngọn đèn đường gần đó trải trên mặt đất bóng đen trông dữ dội củaanh. Anh biết dù mình vẫn đang đứng thẳng nhưng cõi lòng thì đã như cái bóng đangnằm một cách bạc nhược trên đường kia.Đi thôi, dù sao ta cũng phải bước đi.Anh gắng hết sức cất bước về phía cổng trường ở bên kia con đường.Nhưng dường như trong lồng ngực anh vẫn chất đầy những niềm thương cảm vàphiền muộn, nên mỗi bước đi lại nhói lên một cơn đau. Anh thấy chóng mặt nên đànhđứng lại và hít thở sâu.Để hít thở dễ hơn, anh ngẩng đầu và lại một lần nữa chết lặng. Trên nền trời đenthẫm là bốn chữ Đau thương đến chết bằng máu, từng giọt máu tươi nhỏ xuống từcác nét chữ, rơi vào môi anh, anh thấy rõ ràng máu dính âm ấm trên môi.Lần này, Trương Thông ngờ ngợ lấy tay quệt lên môi và chìa ra khoảng sáng lờ mờcủa ánh đèn đường, trên ngón tay đúng là vết máu đỏ sẫm!Lẽ nào những lời ông ta nói... là sự thật?Đôi chân Trương Thông bắt đầu run run.Anh chợt thấy mũi nóng rát, bèn đưa tay quệt và không thể không mỉm cười: hoá ra làmình bị chảy máu cam. Chắc là tức giận vì thất tình nên bốc hoả lên đầu rồi. Lúc nàylại phải ngửa mặt lên trời để máu đỡ chảy ra, chứ thực ra làm gì có dòng chữ bằngmáu nào? Chỉ là mình hù hoạ mình mà thôi.Bên tai chợt vẳng đến tiếng thét inh ỏi, Trương Thông sững sờ, nhận ra mình đangđứng giữa đường. Ánh đèn pha chói mắt chiếu thẳng vào người, một chiếc ô tô đanglao tới. Anh muốn co chân chạy nhưng lồng ngực lại nhói đau, cất bước rất khó khăn.Trong phút gay cấn ấy, anh chợt nhìn thấy một bóng người mặc áo mưa dài, chiếc mũchóp nhọn dựng lên che lấp gần như toàn bộ khuôn mặt.Lẽ nào đúng là người ấy?Tiếng ...