Bát cháo hành là một chi tiết nghệ thuật đặc sắc trong tác phẩm Chí Phèo góp phần thể hiện giá trị nhân đạo của tác phẩm. Nhằm giúp các bạn hiểu hơn về vấn đề này, mời các bạn cùng tham khảo nội dung đề bài "Ý nghĩa bát cháo hành trong tác phẩm Chí Phèo - Nam Cao" dưới đây. Hy vọng nội dung tài liệu phục vụ hữu ích nhu cầu học tập và nghiên cứu.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đề bài: Ý nghĩa bát cháo hành trong tác phẩm Chí Phèo - Nam Cao Ý NGHĨA BÁT CHÁO HÀNH TRONG TÁC PHẨM CHÍ PHÈO – NAM CAOBát cháo hành là một chi tiết nghệ thuật đặc sắc trong tác phẩm Chí Phèo góp phần thểhiện giá trị nhân đạo của tác phẩm:- Bát cháo ấy không những giúp Chí thoát khỏi trận ốm “thừa sống thiếu chết” mà hơnhết, nó là liều thuốc khai sáng cho quãng đời tội lỗi của Chí Phèo.- Chí sung sướng hạnh phúc khi cảm nhận được vị ngọt của tình yêu qua bát cháo hànhcủa Thị. Vì vậy, bát chào hành của Thị chất chứa tình yêu thương chân thành đã biến Chítừ một thằng lưu manh chuyên rạch mặt ăn vạ thành một anh nông dân lương thiện vớibiết bao cảm xúc, nghĩ suy của một con người khát khao được trở về với XH loài người.Bát cháo đầy tình yêu thương của Thị đã giúp Chí rũ bỏ lốt quỷ để trở lại làm người.- Tuy nhiên, hương vị của bát cháo hành cũng làm tăng thêm bi kịch mồ côi của Chí Phèo.Hương vị bát cháo hành cũng là hương vị tình yêu của Thị Nở, làm xúc động Chí,đây làlần đầu tiên Chí có tình cảm của một con người: bâng khuâng buồn,vui hồn nhiên nhưđứa trẻ “muốn làm nũng với thị như với mẹ”.Tham khảo: Không hiểu sao khi đọc “Chí Phèo” của Nam Cao tôi luôn luôn hình dung ra mộtcon đường in bóng hình những bước chân loạng choạng, ngật ngưỡng đầy phẫn uất củamột Chí Phèo say – tỉnh. Và trên con đường – hành trình đời đầy nỗi đau và bi kịch ấy,những giây phút hạnh phúc, những cử chỉ yêu thương mà Chí được hưởng thật hiếmmuộn như những giọt nước trên sa mạc mênh mông. Song dù chỉ là một giọt nước giữa samạc đời bao la của Chí thì bát cháo hành của thị Nở vẫn làm tròn nhiệm vụ của mộtnguồn nước mát lành góp phần thức tỉnh, hồi sinh tâm hồn Chí sau bao tháng năm đọađày trong kiếp sống của con quỷ dữ. Cùng với những ám ảnh về bi kịch nhân sinh củacon người, hương cháo hành thoang thoảng trong“Chí Phèo” mãi mãi còn vương vấntrong hồn người đọc như một biểu tượng của tình cảm nhân đạo sâu sắc đậm đà trongsiêu phẩm này. Hình ảnh “bát cháo hành” mà nhân vật thị Nở mang cho Chí Phèo trong truyệngắn liền với mối tình “đôi lứa xứng đôi” Chí Phèo – thị Nở. Trước khi gặp thị, Chí đãtừng là một người nông dân lương thiện, hiền lành như cục đất. Con người ấy dù có tuổithơ bất hạnh, bị chuyên tay như một món hàng nhưng vẫn giữ trọn những vẻ đẹp tâm hồncao quý, thiêng liêng của một đời lương thiện, biết phải trái, đúng sai, biết tự trọng.Nhưng bàn tay của bọn cường hào phong kiến (mà đại diện là Bá Kiến) và cái nhà tù thựcdân không cho con người hiền ấy sống đời lương thiện. Chúng hùa với nhau, tước đi củaChí cả nhân hình, nhân tính của người nông dân lương thiện, để biến anh Chí thành thằngChí Phèo, biến anh canh điền hiền lành, chăm chỉ thành kẻ lưu manh có mỗi một nghề làrạch mặt ăn vạ. Sau 7, 8 năm đi khỏi làng Vũ Đại, Chí Phèo hồi hương trong tình cảnh vôsản “trần như nhộng”. Sự hiện hữu của Chí Phèo ở làng Vũ Đại là một con số “không”tròn trĩnh, không nhà không cửa, không bạn bè người thân, không một tấc đất cắm dùi,không được thừa nhận là một con người. Đó là cái bi kịch đau đớn của con người cô đơnđi giữa đồng loại. Chí chửi mong nhận được sự hồi đáp – dù là sự hồi đáp thấp hèn nhấtnhưng cũng không có. Chẳng ai cho Chí chút quan tâm, không ai coi hắn là người. Hắnchửi vào khoảng không bao la của sự vô tình, lạnh lẽo. Hắn chửi thì tai gần miệng đấy,hắn lại nghe. Chỉ còn một thằng say rượu cùng ba con chó dữ. Còn gì thê thảm hơn thânphận của con người ấy – thân phận của con người – vật. Cái lần đầu tiên ra tù rồi đến nhà Bá Kiến chửi đổng hình như Chí Phèo đã lờ mờnhận ra kẻ thù đã dìm mình xuống vũng bùn tha hóa. Nhưng ở cái mảnh đất “quần ngưtranh thực” này, trước một Bá Kiến gian hùng, “khôn róc đời”, Chí Phèo thật thảm hạibiết bao. Chí không những không trả thù được mà còn trở thành tay sai đắc lực cho BáKiến – kẻ thù của mình, tiếp nối đời Năm Thọ, Binh Chức. Từ đó Chí Phèo trượt dài trêncon dốc tha hóa, xuống đáy vực của nó để thành con quỷ dữ của làng Vũ Đại. Người tatránh hắn, sợ hắn vì hắn làm bao nhiều việc cướp bóc, đốt phá, làm chảy máu và nướcmắt của bao người lương thiện. Hắn làm tất cả những việc ấy trong cơn say triền miên, vôtận, đến nỗi chính hắn không biết về chính bản thân mình. Gương mặt quỷ dữ, hành độngtác quái theo kiểu quỷ dữ của Chí đã khiến con đường trở về của Chí cụt lối. Cánh cửacủa xã hội lương thiện đã đóng sầm trước mặt hắn khi hắn hồi hương thì đến nay nó đượcchèn cài kỹ lưỡng, im ỉm như một khối băng. Chí hiện diện như một bóng hình hắc ám đibên lề cuộc sống của làng Vũ Đại. Thế nhưng, phía cuối đường hầm vẫn còn chút ánh sáng le lói để Chí hy vọng.Trong cái làng Vũ Đại ấy vẫn còn một con người nhìn đến Chí, không sợ Chí Phèo vàluôn đi qua vườn nhà Chí để kín nước. Đó là một người đàn bà khốn nạn, khổ đau, chịunhiều thiệt thòi – thị Nở. Chao ôi! Sao Nam Cao lại dùng những lời văn lạnh lùng đến tànnhẫn, mỉa mai để tả người đàn bà khốn khổ ấy? Đã mang một dung nhan “xấu ma chêquỷ hờn”, Thị lại còn dở hơi “ngẩn ngơ như những người đần trong cổ tích”, mà thị lạicòn nghèo nếu trái lại thì ít nhất có một người đàn ông khổ sở. Chưa hết, thị Nở còn códòng giống mả hủi nên người ta vẫn tránh thị như tránh một con vật rất tởm. Ngoài 30tuổi thị vẫn chưa lấy chồng trong khi ở cái làng Vũ Đại người ta kết bạn từ lúc lên tám,lên chín, có con từ lúc 15, không đợi đến năm hai mươi đẻ đứa con thứ nhất. Trong tìnhhình đó ta có thể nói quách thị không có chồng. Ông trời nhiều khi run rủi, thương người nhưng thực sự ở trường hợp Chí Phèo –thị Nở này ta có thể nói ông thương hay ông ác, gây nghịch cảnh trớ trêu? Trách trời chicho xa, trách nhà văn Nam Cao sao không tác thành cho mối tình “đôi lứa xứng đôi” ấy?Song làm sao mà tác thành được, ai cho phép họ đến với nhau. Cả một xã hội với baođịnh kiến không cho họ đến với nhau, không cho họ hạnh phúc trọn vẹn. Xét đến cùng tamới thấy Nam Cao thương người, nếu không có ngòi bút của ông thì những ...