Thông tin tài liệu:
Người ta hay nói: đứng sau một người đàn ông thành đạt thường là hình bóng một người phụ nữ lặng lẽ. Thế còn đứng sau một người phụ nữ thành đạt là ai ? Có người phụ nữ đã trả lời: đó là cả xã hội. Đúng như vậy. Kể từ năm 1909, khi ngày Quốc tế Phụ nữ 8.3 được chính thức công nhận tại Mỹ, nhưng cũng phải chờ tới 66 năm sau, năm 1975, mới được Liên Hiệp Quốc chọn là "Năm Phụ nữ", và ngày Quốc tế Phụ nữ 8.3 mới thực sự trở...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Để cả xã hội đứng sau người phụ nữ
Để cả xã hội đứng sau
người phụ nữ
Người ta hay nói: đứng sau một người đàn ông thành đạt
thường là hình bóng một người phụ nữ lặng lẽ. Thế còn
đứng sau một người phụ nữ thành đạt là ai ? Có người phụ
nữ đã trả lời: đó là cả xã hội.
Đúng như vậy. Kể từ năm 1909, khi ngày Quốc tế Phụ nữ 8.3
được chính thức công nhận tại Mỹ, nhưng cũng phải chờ tới 66
năm sau, năm 1975, mới được Liên Hiệp Quốc chọn là Năm
Phụ nữ, và ngày Quốc tế Phụ nữ 8.3 mới thực sự trở thành ngày
hội của phụ nữ trên toàn thế giới.
Hành trình của một ngày tôn vinh phụ nữ quả thật đã không hề
suôn sẻ hay đơn giản. Nói cách khác, để cho cả xã hội đứng sau
người phụ nữ là kết quả của một cuộc đấu tranh lâu dài, gian
khổ. Cuộc đấu tranh ấy có thể bắt đầu từ chính người phụ nữ để
lan tỏa tới toàn xã hội. Nhân cuộc bầu cử Quốc hội Việt Nam
sắp tới, một nhà xã hội học đã hỏi: sẽ có bao nhiêu phụ nữ Việt
Nam tự đứng ra ứng cử Quốc hội ? Câu trả lời chưa thể có vào
lúc này vì còn phải chờ tới sau ngày 16.3 – ngày hết hạn nộp hồ
sơ ứng cử. Nhưng có lẽ sẽ không có nhiều ứng cử viên nữ tự
ứng cử Quốc hội. Vì vậy, thông tin về một nữ đảng viên 24 tuổi
ở Hà Nội xin làm hồ sơ tự ứng cử đã nổi lên như một thông tin
đặc biệt trong ngày hôm qua.
Mùng một Tết năm nay, tôi tới thắp hương cho ông Trần Kiên –
một người cách mạng mà tôi kính trọng. Ngôi nhà cấp 4 vốn đơn
sơ ngày ông Kiên còn sống càng trở nên heo hút hơn sau khi ông
qua đời. Ngồi nói chuyện với bà Trần Kiên, tôi mới chợt nhớ ra:
từ bao lâu nay khi quen biết nhà ông Kiên, tôi chưa một lần hỏi
thăm tên thật của bà Kiên. Và tôi chắc có rất nhiều người khác
từng quen biết gia đình ông Trần Kiên cũng giống như tôi. Bà
Võ Thị Nhược – vợ ông Trần Kiên – mãi tới mùng một Tết này
tôi mới biết tên thật của bà. Bà đã 82 tuổi, đi lại khó khăn, còn
mang trong mình nhiều bệnh tật. Và sống thui thủi trong căn nhà
tuềnh toàng. Có rất nhiều người biết tiếng ông Trần Kiên, nhiều
người ca ngợi những đức tính tốt đẹp của ông, nhưng có mấy
người biết và nhớ đến bà Võ Thị Nhược – vợ ông Kiên ? Một
người phụ nữ khuất lấp phía sau hào quang của chồng mình.
Một người vợ thủy chung, can đảm, hy sinh, nhưng vô cùng lặng
lẽ. Liệu đó có phải là điều tốt đẹp nhất mà chúng ta muốn có cho
những người phụ nữ ? Tôi không nghĩ như vậy. Một xã hội phát
triển phải là một xã hội biết tạo cơ hội đồng đều cho mọi người,
không phân biệt giới tính. Không phải cứ cơ cấu đưa bao
nhiêu phần trăm phụ nữ vào các cấp lãnh đạo, cả vào Quốc hội,
là chúng ta đã thực thi bình đẳng giới một cách thực sự. Nếu
một khi người phụ nữ chưa thể chủ động, tự ý thức và đủ bản
lĩnh cùng kiến thức để đứng ra tranh cử một cách sòng phẳng và
tự do vào những vị trí lãnh đạo trong xã hội, thì nhiều khi sự cơ
cấu hay chiếu cố phụ nữ một cách hình thức lại mang một tác
dụng ngược. Nó không khuyến khích sự phấn đấu, ý thức bình
đẳng giới và những nỗ lực tự thân của người phụ nữ, mà vẫn
như ngày xưa, khi cha mẹ đặt đâu con ngồi đó trong hôn nhân
mang màu sắc phong kiến.
Chúng ta không phải không có những người phụ nữ tài ba có thể
sánh với các nữ chính khách nổi tiếng nước ngoài, nhưng chúng
ta chưa tạo được những bệ phóng thật sự cho họ. Khi sự bình
đẳng giới trở thành một nhu cầu tự thân, thành một điều bình
thường trong xã hội, thì mới có thể thấy được cả xã hội đứng
phía sau người phụ nữ là như thế nào.