Danh mục

Để em đợi lâu rồi, Tia Nắng của anh!

Số trang: 31      Loại file: pdf      Dung lượng: 309.39 KB      Lượt xem: 16      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí tải xuống: 15,000 VND Tải xuống file đầy đủ (31 trang) 0
Xem trước 4 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Bất giác, Huy mỉm cười. Những con đường rực rỡ. Người người nhộn nhịp qua lại.Paris – một buổi tối cuối tuần…Huy bước đi vội vã, chen qua những đám đông, bỏ lại sau lưng biết bao con phố tấp nập, trên tay là hộp quà bọc giấy đỏ lấp lánh, đính thêm dải ruy băng màu xanh lục. Huy cứ ôm khư khư hộp quà ấy vào lòng, mỉm cười không thôi và hình như, anh còn đang nhảy chân sáo nữa....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Để em đợi lâu rồi, Tia Nắng của anh!Để em đợi lâu rồi, Tia Nắng của anh!Bất giác, Huy mỉm cười.Những con đường rực rỡ. Người người nhộn nhịp qua lại.Paris – một buổi tối cuối tuần…Huy bước đi vội vã, chen qua những đám đông, bỏ lại sau lưng biết baocon phố tấp nập, trên tay là hộp quà bọc giấy đỏ lấp lánh, đính thêm dảiruy băng màu xanh lục. Huy cứ ôm khư khư hộp quà ấy vào lòng, mỉmcười không thôi và hình như, anh còn đang nhảy chân sáo nữa.Hôm nay, là kỷ niệm tròn hai năm ngày Vy nhận lời yêu anh. Rồi bỗngmọi thứ cứ vùn vụt chạy qua trước mắt, đưa Huy đến một khoảng sânrộng lớn. Chẳng phải là Quảng trường Charles-de-Gaulle quen thuộc củaVy và anh đây sao? Hai đứa đã từng mơ ước được đến nơi này hàngtriệu lần khi còn ở Việt Nam, để rồi việc đầu tiên cả hai cùng làm khi đặtchân đến Paris, chính là phóng như bay đến đây và vỡ òa khi được tậntay chạm vào Khải Hoàn Môn...Huy háo hức tìm kiếm Vy, mải miết đưa mắt theo những bóng áo trắngtrên đường – bởi vì ngày hôm trước, Vy đã dặn anh: “Em sẽ mặc một bộváy trắng, trắng tinh khôi ấy anh ạ. Anh biết em thích màu trắng mà. Hìhì…” - Tiếng cười của Vy giòn tan, vang lên trong đầu Huy…Rồi một lần nữa, không gian xung quanh lại trôi qua, giờ Huy đang đứnggiữa lòng đường, ngơ ngác nhìn đám đông ồn ào trước mặt. Anh chạy,chạy mãi, vất vả xô đẩy đám người hiếu kỳ ra. Cứ như thế, cuối cùngHuy cũng chen được vào giữa, nơi chiếc ô tô đang đỗ lại bên đường vàngười lái xe thì không ngừng phân bua với cảnh sát. Bỏ qua hết nhữngcảnh tượng phức tạp kia, anh chỉ cố gắng đưa mắt khắp xung quanh, tìmem.Huy gọi tên em, cố gắng gào thật to, để em có thể nghe thấy, để em sẽ từđám người nhộn nhạo kia bước ra và chạy đến bên. Nhưng dù gọi đếnthế nào, cũng không tìm được em, Vy của anh, em đâu rồi?Và rồi, em cũng xuất hiện, trong bộ váy trắng tinh khôi như em nói.Nhưng, trên nền trắng ấy, nhuốm một vệt đỏ, chảy dài…Huy gào khóc.Dải ruy băng xanh lục trên tay bay phấp phới.Thiên Thần đã rời bỏ anh. ***- Huy, Huy, dậy đi mày, dậy!!!Giật mình tỉnh giấc. Mơ màng nhận ra khuôn mặt lo lắng của Thanh –thằng bạn cùng phòng. Sờ lên mắt, vẫn còn ướt. Huy nhanh chóng nhậnra vấn đề.- Không sao đâu, xin lỗi mày nhé! Năm nào cũng làm phiền mày!Huy đỡ lấy chiếc khăn từ tay thằng bạn, tiện tay vơ chiếc kính trên bàn,nhìn lên đồng hồ.- 4h sáng rồi kia à? Tao như thế này từ bao giờ? Mày có ngủ được chútnào không?- Mày học ở đâu kiểu ăn nói khách sáo với bạn bè thế hả? Yên tâm đi,tao đang thức “cày” nốt trận đêm qua, thấy mày mới ú ớ là lại đánh thứcdậy luôn thôi.Thanh cười xòa, tiếp tục đưa cho Huy cốc nước lạnh. Ở với nhau từnhững ngày Huy mới chập chững sang Pháp, Thanh như một chiến hữutận tụy đứng bên cạnh anh trên mọi hành trình trong cuộc đời vậy. Từkhi anh và Vy còn hạnh phúc bên nhau, đến khi em ra đi, anh đau khổvật vã đến thế nào, anh cố gắng vực dậy để quên em ra sao… Thanh đềubiết hết.- Nhưng mà… ừm, tao cũng không muốn làm mày suy nghĩ, nhưngVy… đã ra đi gần ba năm rồi, mày cũng nên tập cách quên cô ấy đi. Taonghĩ Vy nhìn thấy mày cứ mãi như thế này chắc cũng buồn lắm…Ngửa cổ uống một hơi hết cốc nước lạnh Thanh đưa, Huy nửa thật nửagiả gập người ho sặc sụa, đưa tay khua khua về phía Thanh, tỏ ý giờkhông thể nói chuyện được. Thằng bạn cũng biết ý, không nói gì thêm,nhảy lên giường tiếp tục trận chiến dở dang.Ừ, có phải Huy không biết cái điều mà Thanh vừa nói đâu. Anh biết quárõ ấy chứ. Đã gần ba năm rồi, à không, chính xác là 2 năm 11 tháng 23ngày rồi, hình ảnh Vy – Thiên thần nhỏ của anh, vẫn không một giâyphút nào bị phai mờ. Em hiện hữu trong cuộc sống hàng ngày của anhthường xuyên đến mức, nhiều lúc Huy ngơ ngẩn không biết thực sự emđã rời bỏ mình hay chưa, hay đây chỉ là một trò đùa tinh nghịch của emmà thôi. Một trò đùa cho ngày kỷ niệm của hai đứa chẳng hạn – trò đùadai nhất và đau đớn nhất mà Huy từng biết.- Tao biết mày lo cho tao, nhưng tao cảm thấy Vy vẫn còn ở đâu đó bêncạnh tao. Có thể mày nghĩ tao điên, nhưng nếu lỡ cô ấy đang ở quanhđây, vẫn đang dõi theo tao thì sao? Cô ấy chỉ có một mình thôi, ngàyxưa những lúc ở một mình cô ấy thường gọi tao đến và dựa vào tao, thếthì làm sao tao có thể để mình quên cô ấy được. Tao không cho phépmình làm thế!Chỉ cần nghĩ đến việc em đang lạnh lẽo một mình như thế nào, Huy đãkhông thể chịu được nữa rồi. Sống mũi anh bắt đầu cay cay. Vội vàngvớ lấy chai nước, chẳng thèm rót vào cốc nữa, Huy đưa lên miệng tu ừngực. Có người đã từng nói: Cách tốt nhất để không khóc, đó là ngửa mặtlên trời, cho nước mắt chảy ngược vào trong. Không biết đã bao lần anhcố ép mình không được đau đớn khi nghĩ đến em nữa, chỉ nên nhớ vềnhững kỷ niệm đẹp của hai đứa mà thôi. Có phải nước mắt trong Huychảy ngược quá nhiều, nên trong giấc mơ lại vô thức trào ra chăng?Quẳng chai nước ...

Tài liệu được xem nhiều: