nối tiếp phần 1, phần 2 "Để giàu có và nghỉ hưu khi còn trẻ" do nxb văn hóa thông tin ấn hành gồm các nội dung chính: sức mạnh đòn bẩy của chuyện cổ tích, sức mạnh đòn bẩy của sự rộng lượng, sức mạnh đòn bẩy của hành động,... mời các bạn cùng tham khảo chi tiết nội dung tài liệu.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Để giàu có và nghỉ hưu khi còn trẻ: phần 2 - nxb văn hóa thông tinChương12:SứcmạnhđònbẩycủachuyệncổtíchTừconvịtxấuxíthànhconthiênngaNgười cha giàu thích câu chuyện Rùa và Thỏ. Một lần ông nói với tôi: “Bác thànhcôngvìbácluônluônlàmộtconrùa.Báckhôngđếntừmộtgiađìnhgiàucó.Báckhôngthông minh ở trường. Bác không học xong ở trường. Bác cũng không có năng lực bẩmsinh.Nhưngbácgiàuhơnnhiềusovớimọingườiđơngiảnvìbáckhôngdừngbước.Báckhôngbaogiờdừnghọcvàmởrộngthựctạivềnhữnggìkhảthichocuộcđờibác.”Người cha giàu thích chuyện cổ tích và chuyện trong kinh thánh. Trong phần đầucủacuốnsách,tôiđãchiasẻvớicácbạncâuchuyệnDavidvàGoliath.Ngườichagiàuyêuthíchcâuchuyệnmộtchàngtraibénhỏcóthểhạmộtgãkhổnglồbằngcáchsửdụngcâynácaosu.Ngườichagiàuthíchchuyệncổtích,nhưngôngkhôngphảilàmộtđộcgiảlớn…nhưngôngđãtiếpthunhữngbàihọctừnhữngcâuchuyệncổtíchấy,vànhữnbàihọcnàyđãhướngdẫncuộcđờiông…mộtcuộcđờinơiôngbắtđầutừconsốkhôngvàcuốicùngtrởthànhmộttrungtâmquyềnlựctàichính.Cónhiềulần,khiKimvàtôisuysụpvàsốngbằngnhữnggìrấtítỏi,tôiđãtìmmộtnơi để ngồi một cách im lặng và một lần nữa lắng nghe người cha giàu kể cho tôi câuchuyệnRùavàThỏ.Tôicònnhớôngnói:“Nhiềulầntrongđời,consẽgặpnhữngngườithông minh hơn con, nhanh hơn, giàu hơn, quyền lực hơn và được ban nhiều món quàhơn.Nhưngvìhọcósựkhởiđầuhơnconkhôngcónghĩalàconkhôngthểthắngcuộcđua.Nếucongiữniềmtintrongcon,làmnhữngđiềumàhầuhếtmọingườikhôngmuốnlàmvàcứtiếptụcquátrìnhhằngngày,cuộcđuacủađờiconsẽlàcủacon”.MộtcâuchuyệncổtíchmàngườichagiàuyêuthíchlàBachúheonhỏ.ÔngthườngbệnvàonhaucâuchuyệnRùavàThỏvàBachúheonhỏ.Khitôikhoảng12tuổi,ngườichagiàunói:“Ngườinghèoxâyngôinhàtàichínhbằngrơm.Ngườitrunglưuxâyngôinhàtàichínhbằnggỗ.Vàngườigiàuxâynhàbằnggạch.”ÔNgcònthêm:”Đểtrởthànhmộtconrùathànhcông,tađồngýnếuconđichậmnhưngphảiđảmbảoconchậmđểxâymộtcănnhàgạch.”Năm1968,trongkhiởnhàlễNoelsaukhirờihọcviệnNewYork,ngườichagiàuvàconôngđãmờitôiđếnthămcănnhàmớicủahọ,đólàmộtcănphòngtrongmộtkháchsạnmớicủaông.“Cònnhớnhữngcâuchuyệncủatakhông?”ônghỏikhichúngtôinhìntừbancôngrabãibiểncáttrắngvàđạidươngxanhphalê.“CâuchuyệnvềRùavàThỏvàBachúheonhỏ?”“Connhớ”,tôinói,vẫncònngạcnhiênvẻđẹpcănnhàmớicủahọ,nằmtrêntầngcaonhấtcủakháchsạn.“Concònnhớrõ”.“Vâng,đâylàmộtcănnhàbằnggạch”,ôngnóivớimộtcáicười.Hômđólà1968,ngườichagiàukhôngnóigìnhiềuhơnthế.Ôngđãnóivànóilạinhữngcâuchuyệncổtíchthườngxuyên,tôiđãbiếtcâuchuyệncổtíchđãtrởthànhhiệnthực.Ônglàmộtconrùachọnconđườnglâuhơn,chậmhơn,antoànhơn,nhưnggiờđâyôngnằmởtrêncùngvàcònleocaohơn.Ôngđã49tuổivàôngđãvượtquanhiềuconthỏtrênđườngđi.Tôicũngbiếtrằngngườicharuộttôiđãxâymộtcănnhàbằnggỗ,mộtcănnhàgỗđắt tiền trong một khu xóm dư dả ở Honolulu. Người cha nghèo của tôi vừa mới đượcthăng chức là người đứng đầu hệ thống giáo dục ở tiểu bang Hawaii. Ông đã vượt đếnđỉnhcủanấcthang.Ôngcũngnằmtrongtầmmắtcủaquầnchúng,cũngnhưngườichagiàu.Sựkhácnhaulàmộtngườiđãlàmchủtươnglaicủamình,cònngườikiathìkhông.Mộtngườisốngtrongcănnhàlàmbằnggỗ,cònngườikialàmộtcănnhàcaotầnglàmbằnggạch.Trong3năm,ngườichacủatôiđãmấtcôngviệcantoàn,ổnđịnhvàtấtcảnhữnggìôngcólàcănnhàgỗcủamình.GiátrịcủaviệclàmmộtconvịtxấuxíNăm1968,khiđứngtrướcbancông,ngườichagiàuđãnhắctôimộtcâuchuyệncổtíchkhác.Đólàmộtcâuchuyệncổtíchmàtôikhôngnhậnranócóýnghĩanhiềuvớiôngvìôngkhôngbaogiờkểchitiếtchoconôngvàtôikhichúngtôicònnhỏ.“Vâng,suốtđờita,taxemchínhmìnhlàmộtconvịtxấuxí”,ôngnói“Bácđùaà?Làmsaobáctựxemmìnhlàmộtconvịtxấuxíđược?”Tôithấyđiềuđókhótinvìngườichagiàulàmộtngườiđànôngrấtđẹptrai.“Khibácbịđuổihọcởtuổi13,bácđãthấythếgiớinhưmộtngườingoàicuộc…làmộtaiđókhôngthíchhợp,mộtaiđóbịbỏlạiphíasau.Trongkhilàmviệcởcửahàngcủabốmẹ,nhữngđứatrẻtrunghọccùngmộtđộibóngđãđến,quậyphávàlàmhưhạicửahàng.Nhiềulần,nhữngtênhaybắtnạtnàyđếnlàmhỏngđồhộpvànémtráicâyvàtháchthứcbáclàmđiềugìđó”.“Báccóđánhlạikhông?”tôihỏi.“Hailầnbácđánhtrả,nhưngbácbịđánhtệhơn.Nhưngbáckhôngkểchocháucâuchuyệnnàyvềnhữngtêncônđồ.Trênthếgiớinày,cónhữngloạikẻbắtnạtkhácnhau.Báccũngbiếtnhữngngườibắtnạtvềtríóchoặcvềhọcvấn.Họđếncửahàngvàgâygỗvớibácvìhọđượcgiáodụctốthơn.Dườngnhưbởivìhọnghĩhọthôngminhhơnngườikhác,họcóthểnhìnthấpxuốngnhữngngườikhôngđượcđếntrường”.“Trường của con cũng đầu ắp những người như vậy”, tôi thêm.”Dường như vì họnghĩ họ thông minh hơn hay có điểm cao hơn, điều đó cho phép họ chế nhạo khi nóichuyệnvớingườikhác,haykhinhrẻmọingưòi”.Ngườichagiàugậtđầu.Tiếptục,ôngnói:“Trongkhilàmviệcởcửahàng,báccũnggặpnhữngkẻbắtnạtthuộcvềxãhội.Họnhìnxuốngmũicủahọvìhọđếntừnhữnggiàucó,hayhọđẹp,khêugợi,đẹptrai,nổitiếng…Cónhiềulầnkhilũtrẻnàycườivàomặtbác.Báccònnhớkhibáchẹnmộtcôgáitrongđámđông,bạncủacôấyđãcườivàomặtbác.Bácvẫnnhớmộtcôgáiđãnói:“Bạnkhôngbiếtrằnggáinhàgiàukhôngđivớitrainhànghèoà?”Điềuđóthậtđauđớn”.“Cònnữa”,tôinói.”ConđãgặpmộtcôgáiđãnóivớiconrằngcôấykhôngthểrangoàivớiconvìcônđãkhôngvàođượctrườngIvyLeague”“Vâng,nhưng ...