Thông tin tài liệu:
Cúi đầu đi ngược lại ngọn gió mùa Đông Bắc rét tận cùng chân tóc, Mỹ Xuyên chạy vội vào sân gạ Chuyến tàu Hà Nội-thành phố Hồ Chí Minh sắp chuyển bánh. Loa phóng thanh liên tục nhắc nhở khách mau ổn định chỗ ngồi mà Xuyên vẫn còn lóng ngóng chưa tìm được toa của mình. Dưới sân ga đã vắng, một nhân viên tới giúp cô lên tàu với hàng lô hang lốc những lời càu nhàu kèm theo. Tới đúng số ghế, Mỹ Xuyên thở phào ngồi phịch xuống. Cạnh cô vẫn còn trống. Xuyên...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Để Gió Cuốn ĐiĐể Gió Cuốn Đi Trần Thị Bảo Châu Để Gió Cuốn Đi Tác giả: Trần Thị Bảo Châu Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 19-October-2012Trang 1/173 http://motsach.infoĐể Gió Cuốn Đi Trần Thị Bảo Châu Chương 1 -Cúi đầu đi ngược lại ngọn gió mùa Đông Bắc rét tận cùng chân tóc, Mỹ Xuyên chạy vội vào sângạ Chuyến tàu Hà Nội-thành phố Hồ Chí Minh sắp chuyển bánh. Loa phóng thanh liên tụcnhắc nhở khách mau ổn định chỗ ngồi mà Xuyên vẫn còn lóng ngóng chưa tìm được toa củamình.Dưới sân ga đã vắng, một nhân viên tới giúp cô lên tàu với hàng lô hang lốc những lời càu nhàukèm theo.Tới đúng số ghế, Mỹ Xuyên thở phào ngồi phịch xuống. Cạnh cô vẫn còn trống. Xuyên nhẹnhõm khi nghĩ mình sẽ có chỗ nghỉ lưng, chớ không phải khó chịu vì một người đồng hành xa lạnào đó ở kế bên.Tàu chạy, Mỹ Xuyên khoan khoái kê balô sang ghế trống rồi ngả đầu xuống, chân duỗi sangphần ghế của mình và gác lên cửa sổ đã đóng kín, cô nhắm mắt chờ giấc ngủ đến.Thế là Xuyên đã rời xa Hà Nội rồi đấy. Nhớ lại mọi chuyện vừa xảy ra, cô thở dài. hậu quả củamột giây bướng bỉnh là đây. Hai chữ thất nghiệp như một bản án lơ lửng, mà một người từngkhốn đốn vì mưu sinh như cô không thể nào bình tâm khi nhắc đến.Nhưng điều Xuyên làm là đúng kia mà. Cô lăn một vòng và suýt lọt xuống sàn vì cái ghế hẹpnày không phải là cái giường nệm vừa rộng, vừa êm của khách sạn. Nằm sát vào trong, MỹXuyên kéo cao cổ áo, co người cho bớt lạnh.Hừ! Bà ta tưởng cô không dám bỏ đi à? Vậy là bà ta lầm. Thực tế đã cho thấy Mỹ Xuyên nàykhông thể chịu nhục nhiều hơn nữa.Tiếng bánh sắt nghiến trên đường rầy, những toa xe nghiêng qua đảo lại, làm Mỹ Xuyên chôngchênh khó chịu hết sức. Cô cố không suy nghĩ, cố dỗ giấc ngủ và cố đuổi cái lo ra khỏi tâm trímình nhưng không được. Xuyên chập chờn tỉnh tỉnh mơ mợ Trong cõi mơ hồ đó, bao nhiêu làhình ảnh dội về. Gương mặt son phấn của bà Ái Xuân cứ ẩn hiện, cứ ngả nghiêng theo nhữngtoa xe và đeo bám cô suốt. Xuyên bị ám ảnh bởi cái nghiến răng, cái giọng rít lên the thé của bàmỗi khi giận. Mà bà Ái Xuân thì thường xuyên giận, nhưng chưa bao giờ Xuyên thấy bà giậnnhư sáng nay.Mắt trợn trừng, mồm há hốc đến mức Xuyên thấy cả cái mấu bạc của hàm răng giả. Bà Ái Xuânnhư quên hết mọi vẻ kiểu cách hàng ngày khi cô xô ngã ghế đứng dậy. Bây giờ nhớ lại, Xuyênchợt tức cười.Đang nhắm mắt, tủm tỉm, Mỹ Xuyên bỗng giật mình khi bị đập mạnh vào vai. Mở bừng mắt,lồm cồm bò dậy, cô nghe giọng quyền hành:- Cho kiểm tra vé. Nhanh lên!Mỹ Xuyên vội lấy vé ra, gã nhân viên tàu hỏa hất hàm:Trang 2/173 http://motsach.infoĐể Gió Cuốn Đi Trần Thị Bảo Châu- Ngồi đúng chỗ của mình đi.Mỹ Xuyên liền ôm ba lô vào lòng và tiếc rẻ nhìn chỗ mình vừa nằm thì một gã to lớn, đội nónkết che cả mặt ngồi xuống.Thế là hết... ngủ thẳng cẳng rồi. Xuyên nuốt tiếng thở dài vào lòng rồi quay mặt ra ô cửa tàuhỏa. Đi tàu ban đêm thật chán. Nhìn trong toa toàn những bộ mặt ngây ngô vì ngủ gà ngủ gật.Nhìn ra ngoài là một bức màn đêm tăm tối và tiếng rậm rực của đoàn tàu đang lao vào đêm.Chán nản, Xuyên quay trở vào và đụng một gương mặt đàn ông giấu dưới vành nónHắn ta lên tiếng:- Bạn đến tận Sài Gòn à?Xuyên gật đầu. Hắn chép miệng:- Thật ngại khi làm bạn mất chỗ... nằmMỹ Xuyên buộc miệng:- Có sao đâu. Bù lại, tôi có người để đấu láo.Hắn bật cười:- Trông tôi... láo lắm sao?Xuyên nhếch môi không trả lời. Bên ngoài, gió ào ào rít qua khe cửa nghe thật ớn.Gã ngồi bên cạnh lại hỏi:- Bạn đang về nhà à?- Ồ! Còn anh thì sao?- Cũng thế. Mùa này ở Hà Nội một mình người ta chết vì rét và cô đơn.Mỹ Xuyên nhướng mày:- Chả lẽ anh đang trốn rét?Gã nhún vai:- Tôi đang trốn tôi thì đúng hơn.Gã tò mò:- Bạn ra đây công tác hay đi du lịch?- Công tác. Nhưng bây giờ chấm dứt rồi.- Sao thế?Mỹ Xuyên im lặng. Lúc đó cô đang do dự có nên thổ lộ lòng mình với kẻ xa lạ này không thì gãnhiều chuyện ấy đã nói tiếp:Trang 3/173 http://motsach.infoĐể Gió Cuốn Đi Trần Thị Bảo Châu- Không phải tôi tò mò, nhưng tôi thích tìm hiểu tí chút về bạn đồng hành. Chúng ta sẽ ở cạnhnhau những một ngày một đêm, có hiểu biết về nhau mới thú vị chứ.Mỹ Xuyên cao giọng:- Thế anh ra Hà Nội để làm gì để bây giờ phải trốn chạy bản thân?Gã hất ngược cái nón lên để lộ gương mặt khá sáng sủa, nếu không muốn nói là đẹp trai:- Chuyện của tôi điên lắm. Tôi ra Hà Nội chỉ vì những câu thơ:Cây bàng mồ côi mùa đ ...