Trời vào hạ , nóng đến ran người . Nằm mãi vẫn không ngủ được , Hạnh Tiên gỡ nhẹ đôi chân của Hạnh Giang đang gác chéo trên bụng ra , rồi lăn vào trong góc căn gác , nơi có chiếc cửa sổ nhỏ xíu và nằm luôn ở đấy cho đỡ nóng. Đêm như đã khuya lắm nên ngoài phố tiếng xe cũng thưa dần , thỉnh thoảng chỉ còn vang lại tiếng chổi quét đường xào xạc của những người phu vệ sinh đang làm đêm , tiếng của vài con chó sủa cầm chừng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Để Gió Đưa Vào Lãng QuênĐể Gió Đưa Vào Lãng Quên Nguyễn Thị Thanh Ngân Để Gió Đưa Vào Lãng Quên Tác giả: Nguyễn Thị Thanh Ngân Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 19-October-2012Trang 1/198 http://motsach.infoĐể Gió Đưa Vào Lãng Quên Nguyễn Thị Thanh Ngân Chương 1 -Trời vào hạ , nóng đến ran người . Nằm mãi vẫn không ngủ được , Hạnh Tiên gỡ nhẹ đôi châncủa Hạnh Giang đang gác chéo trên bụng ra , rồi lăn vào trong góc căn gác , nơi có chiếc cửa sổnhỏ xíu và nằm luôn ở đấy cho đỡ nóng.Đêm như đã khuya lắm nên ngoài phố tiếng xe cũng thưa dần , thỉnh thoảng chỉ còn vang lạitiếng chổi quét đường xào xạc của những người phu vệ sinh đang làm đêm , tiếng của vài conchó sủa cầm chừng và có cả tiếng của thằng nhóc bán mì gõ vang cong cóc , cong cóc ở xa xa. . . ..Nhướng đôi mắt đỏ kè vì mất ngủ lên chiếc đồng hồ treo tường , Hạnh Tiên mới biết là đãgầnmột giờ sáng . Lẽ ra vào khoảng thời gian này , Hạnh Tiên đã phải ngủ ngon lằm rồi ,nhưng không hiểu sao đêm nay dù có cố gắng nhắm mắt đến đâu , nó cũng chẳng thì nào ngủđược.Trằn trọc mãi , một phần có lẻ vì nóng , phần khác có lẽ vì Hạnh Tiên linh cảm thấy đang cóđiều gì đó không hay sẽ xảy đến cho nó và cho cả Hạnh Giang . . . . . Đã ba tuần rồi , HạnhTiên không thấy Ba hay Má đến đón hai chị em về . Muốn hỏi cậu mợ Tư thì lại không dám , vìcàng ngày nó càng thấy câu mợ nó có vẻ như không muốn trò chuyện cùng nó như trước , vànhất là mợ nó lại càng hay nhiếc móc , la mắng nó , thậm chí còn đánh chị em nó , dù nhiều khihai chị em chẳng hề phạm phải lổi lầm gì . . . ..Hạnh Giang còn nhỏ đã đành , đánh nó đau , nó chỉ khócmột chút rồi nín . Còn Hạnh Tiên vốntừng được Ba Mẹ cưng chiều và nhất là không hề đánh đập bao giờ , nay cứ hở chút lại bị đònthì nó lại tủi thân . . ..Trở mình nhè nhẹ rồi đưa tay lên xoa chổ vai đau vì bị cậu Tư đánh hồi chiều , trong trí óc nonnớt củamột đứa con gái mới 13 tuổi đầu như nó , tự dưng lại dậy lên sự bất mãn và càng bấtmãn bao nhiêu , nó lại thấy giận Ba Má nó bấy nhiêu . Đã ba tuần , Ba Má bỏ quên hai chị emnó ở đây , chẳng lẽ không thấy nhớ sao ?Đang suy nghĩ bâng quơ tự nhiên Hạnh Tiên đói cồn ruột , chợt nhớ tới buổi chiều vì giận cậu ,nó đã không ăn cơm . Giờ không ngủ được , thì cơn đói lại trở dậy hành hạ nó . Nằm ráng mộtlát , vẫn thấy không chịu đựng nổi , Hạnh Tiên bò dậy và leo xuống gác để kiếm cái gì ăn .Nhưng khi đôi chân của nó len lén bước qua cửa phòng cậu mợ Tư , thì câu chuyện của cậu mợđã kéo đôi chân nó đứng lại . Ngồi nhè nhẹ Ở cửa , nó nghe tiếng mợ nó càu nhàu :- Ba tuần rồi đó , anh liệu cách nào thì liệu , chứ tôi chạy gạo hết nổi rồi . Ai đời đem con bỏchợ , cha mẹ gì mà ác ôn.Có tiếng cậu nó húng hắng ho , rồi nói khe khẽ :- Em nói nho nhỏ thôi để chị em nó nghe được thì tội . Ba Mẹ nó bỏ nhau , mỗi đứa đi một nơi, nên nó mới gởi hai đứa nhỏ ở đây . Dù gì cũng là chổ ruột thịt , em biểu anh làm sao bây giờ.- Anh làm sao thì làm chứ . Con tôi , tôi không nuôi nổi , giờ đèo bồng thêm hai đứa nữa , tôiTrang 2/198 http://motsach.infoĐể Gió Đưa Vào Lãng Quên Nguyễn Thị Thanh Ngânlấy gì để lo đây . Vả lại , cuộc sống bây giờ rất khó khăn , tiền ăn cũng đã khó kiếm , hai đứa nócòn phải đi học , tôi thật chẳng biết làm sao để lo liệu cho được.- Nhưng anh không thể tìm ra cha mẹ của nó.- Không tìm ra cũng phải cố mà tìm . Còn nếu như chúng nó cứ lì ở đây hoài là không được đâu.Cậu Tư nó im lặng hồi lâu rồi bật quẹt , đốt thuốc hút.- Hai chị em nó là cháu tôi . Tụi nó còn nhỏ quá , không tìm thấy cha mẹ nó thì tụi nó phải ởđây chứ biết đi đâu bây giờ.Giọng mợ Tư gắt gỏng :- Ở đây là thế nào ? Tiền đâu mà tôi nuôi tụi nó đây ? Tôi chạy chợ cả ngày mà nhà cửa cònthiếu trước hụt sau như vây , giờ đeo mang theo hai đứa đó tôi chịu sao thấu ?- Không chịu cũng phải chịu chớ biết sao . Chẳng lẻ đem tụi nó vào trại mồ côi ?- Trại mồ côi giấy tờ rườm rà , phiền phức lắm . Có người xin là tôi cho.- Cho à ? Điên quá đi ! Tụi nó có cha mẹ đàng hoàng , giờ em xách đem cho người khác , maimốt cha mẹ nó tới tìm , biết lấy gì mà trả ?Giọng mợ Tư vùng vằng :- Nhà của tôi đâu phải trại tị nạn , đúng không ? Tôi đâu phải giàu có gì mà nuôi dùm con củangười khác . Anh không để tôi cho tụi nó thì tôi sẽ cho con tôi.Cậu Tư hục hặc rồi nói giọng khó chịu :- Em có còn tim không vây , nói như thế mà cũng nói.Nghe cậu nói tới đây thì mợ Tư thút thít khóc :- Thế này cũng không được , thế kia cũng không được , vậy thì anh bảo tôi phải làm sao đây ?Con cháu ai mà không thương , nhưng phú quý mới xin được lễ nghĩa chứ ? Mai này nhà hếtgạo rồi , tôi cũng chẳng biết làm sao để kiếm cho ra tiền nữa.Giọng cậu Tư thở dài :- Làm gì cũng phải cân nhắc em à . Chuyện nhân nghĩa ở đời , nhiều khi không thể tính bằngtiền được đâu.- Nhưng người ta cũng đâu sống được bằng không khí chớ . Mà tôi thì lại không phải là nhà băng, nên nhân nghĩa lại càng không thể chỉ nói suông là được.- Vậy bây giờ em tính sao ?- Còn tính sao nữa , ba nó thì cờ bạc , rượu chè , nợ nần tứ giang , cái thân lo không xong thìlấy gì lo cho hai đứa con ? Còn má nó thì càng tệ hơn , có chồng con đàng hoàng lại đi ngoạitình , nay bụng mang dạ chửa như vậy làm gì còn dám nhìn mặt con nữa , đúng không ?Trang 3/198 http://motsach.infoĐể Gió Đưa Vào Lãng Quên Nguyễn Thị Thanh Ngân- Chính vì thế mà em định đem đi cho hai đứa con của tụi nó sao ?- Ừ , cha me ...