Tháng sáu trời mưa trời mưa không ngớt ..." Quả thật, vừa ra khỏi nhà Yên Phong mới giật mình vì trời đã đổ mưa và cô lại quên cả chiếc áo mưa . Cô bé rất "đãng trí" về việc này, mẹ là người hay nhắc nhở cô nhiều nhất và kế đến là anh ... Thế mà vì cớ gì nhỉ, cô sẽ không còn được ấm áp trong chiếc áo mưa anh choàng và trìu mến nếp vào anh để nghe mưa rơi đổ dài hàng giờ trong quán cà phê, đếm từng hạt mưa nghe sợi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Để Nắng Mai LênĐể Nắng Mai Lên Quế Trân Để Nắng Mai Lên Tác giả: Quế Trân Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 19-October-2012Trang 1/146 http://motsach.infoĐể Nắng Mai Lên Quế Trân Chương 1 -Tháng sáu trời mưa trời mưa không ngớt ... Quả thật, vừa ra khỏi nhà Yên Phong mới giậtmình vì trời đã đổ mưa và cô lại quên cả chiếc áo mưa . Cô bé rất đãng trí về việc này, mẹ làngười hay nhắc nhở cô nhiều nhất và kế đến là anh ... Thế mà vì cớ gì nhỉ, cô sẽ không cònđược ấm áp trong chiếc áo mưa anh choàng và trìu mến nếp vào anh để nghe mưa rơi đổ dàihàng giờ trong quán cà phê, đếm từng hạt mưa nghe sợi thương, sợi nhớ dâng trào . Thế mà đãbao năm tháng đi qua, Yên Phong đã rời thành phố để trở về quê nội, những ngày tháng ở cùngcô chú rồi cũng đi qua và cô đã đi làm ở 1 công ty xuất nhập khẩu ngay thành phố biển, thỉnhthoảng cô bé mới về Long Hải ít hôm với cô Thoại, cô rất thương Yên Phong .Ngoài trời vẫn đổ những hạt mưa và Yên Phong đã dừng bên đường để mua 1 chiếc áo .1 giọng nói thân quen vang lên:– Đi đâu mà bị mưa thế này ? Hay là vào nhà cùng anh đi Yên Phong, cũng gần nhà thôi .Yên Phong ngước mặt lên nhìn đó là anh Hòa Nhiên, anh chàng kỹ sư tội nghiệp, với đứa conthơ dại cách đây 3 năm đã bị phụ tình .– Sao thế cô bé, đi về chắc bé Tâm Nhiên sẽ vui lắm khi gặp em đó . Ủa mà em định đi đâuphải không ? Anh quên, bậy ghê!Từ nãy giờ Yên Phong mới chợt giật mình, cô cũng không hiểu chiều nay mình thơ thẩn 1 mìnhđể làm gì, và không ngờ cô cũng đang ở chỗ rất gần nhà của Hòa Nhiên, và có lẽ cũng buổichiều ấy, cách đây đã mấy năm rồi, cũng ở nơi gần đây cô đã biết anh ...– Kìa . Yên Phong, lâu ghê không thấy cô ghé chơi, Tâm Nhiên nhắc mãi .Yên Phong sực tỉnh, cô lên tiếng:– Vâng! Cũng hơi lâu lâu rồi em không ghé thăm bé Tâm Nhiên . Nhưng mà ...– Nhưng sao ?– Em không chuẩn bị cho bé 1 cái gì cả . A! Hay là anh đợi em 1 chút nhé .Yên Phong vừa nhìn thấy 1 cây bong bóng và những chiếc chong chóng xinh xinh của 1 ai đóđang đậu gần đấy, cô bé chạy sang và mua 1 chùm bong bóng nhiều màu sắc và nhiều hình thútuyệt xinh và mấy chiếc chong chóng .Hòa Nhiên cười vui khi thấy Yên Phong trở lại . Anh nói:– Con bé sẽ mê tít đấy! Chúng ta đi chứ Yên Phong .Yên Phong đạp xe tà tà bên cạnh Hòa Nhiên, chẳng mấy chốc đã đến nhà, vừa mở cửa đã thấybé Tâm Nhiên ngồi trên ghế salon đợi bố .Vừa thấy Yên Phong, cô bé đã nhào lại ôm chầm và gào lên:Trang 2/146 http://motsach.infoĐể Nắng Mai Lên Quế Trân– Cô Phong, con nhớ cô . Sao lâu ghê cô không ghé thăm con .Yên Phong cười nói khẽ:– Ờ ... Cô xin lỗi, cô có chút việc riêng . Nè! Bây giờ cô đã đến, có quà cho bé nè .Tâm Nhiên ôm Yên Phong, Yên Phong kêu:– Ôi! Cô ướt đó, nào bé cầm bong bóng đi chứ!Hòa Nhiên cầm chiếc khăn và nói:– Em bỏ áo mưa ra và lau khô tóc đi .Hòa Nhiên giúp Yên Phong cởi áo mưa ra, anh nói tiếp:– Áo em cũng bị ướt . Hay là anh tìm cho em bộ đồ mặc tạm nhé!Yên Phong lắc đầu:– Không sao đâu anh Nhiên . Tí xíu nữa sẽ khô thôi .Hòa Nhiên nhìn Yên Phong rồi nói tiếp:– Em ngồi chơi với bé Tâm Nhiên, anh vào bếp 1 tí, ăn cơm với cha con anh, Phong nhé!Yên Phong vốn đã thân với cha con Hòa Nhiên từ khi bé Tâm Nhiên mới lên 2 . Cô cười vui:– Hôm nay em là vị khách không mời mà đến, để em giúp anh 1 tay nhé!– Không có gì đâu em . Hôm nay ngày nghỉ, con bé không có đi mẫu giáo nên anh cho bé ăncơm nhà! Nè! Anh định đưa bé đi ăn nhưng thấy trời mưa nên thôi .Hòa Nhiên là 1 ông bố trẻ rất tốt, anh đã cực khổ vì những tháng ngày con bé còn rất nhỏ, rấtnhỏ mà đã phải xa lìa mẹ, đây là nỗi đau, là vết thương lòng vô biên cúa anh, nên Yên Phongchẳng bao giờ dám khơi dậy nỗi đau trong lòng anh, cô bé lên tiếng ngay:– Bắt em làm khách, em không quen đâu ?– Vậy thì hôm khác vậy, còn hôm nay thôi để anh vào dọn .Nhìn vẻ lăng xăng của Hòa Nhiên, Yên Phong càng thấy tội nghiệp cho anh hơn, 1 kỹ sư giỏi, 1con người rất năng động, rất tài hoa . Vậy mà anh bị cô vợ cho mọc sừng, cô đã bỏ anh để đitheo người tình giàu sang khi con thơ hãy còn bé nhỏ . Yên Phong chợt nhớ lại ngày ấy, chínhcô cũng đã rời bỏ Sài Gòn và đến đây vì đau khổ vì tình đầu bị phụ, anh đã bị tiếng sét của 1thiếu phụ giàu sang và đẹp lộng lẫy như 1 bà hoàng . Trời ạ! Cứ nghĩ đến là tim se thắt, dù tấtcả đã là quá khứ, đã 3 năm rồi còn gì .– Cô ơi! Bóng bóng đẹp quá, cô ơi mưa hoài, hôm nay cô ở lại đây với con nghe .Hòa Nhiên trở ra nói:– Xong rồi mời 2 cô cháu vào ăn cơm nè!Trang 3/146 ...