Tiếng kèn harmonica của Veronica bị ngắt ngang bởi một giọng nói lạ. Cô sững sờ với lời khen, và cũng thấy hơi lo lắng trước người con trai lạ mặt. Hôm nay lại là thứ bảy, một ngày bình thường như bao ngày thứ bảy khác, nhưng không hiểu sao Veronica lại cảm thấy trong tim mình dâng trào một cảm xúc kì lạ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Để quá khứ ngủ quên - Kì 1Để quá khứ ngủ quên - Kì 1Tiếng kèn harmonica của Veronica bị ngắt ngang bởi một giọng nói lạ. Côsững sờ với lời khen, và cũng thấy hơi lo lắng trước người con trai lạ mặt.Hôm nay lại là thứ bảy, một ngày bình thường như bao ngày thứ bảy khác, nhưngkhông hiểu sao Veronica lại cảm thấy trong tim mình dâng trào một cảm xúc kì lạ.Cô ngồi thẫn thờ trên bậc thềm trước nhà, không làm gì cả, chỉ là tâm hồn cô giờđây không còn thuộc về thân xác của cô nữa. Dường như nó đã bị những cơn giócủa buổi chiều thu cuốn đi rất xa rồi, đến một nơi mà ở đó, cô đã đánh mất đi mộthạnh phúc thật đẹp. Chiếc cửa ra vào màu trắng, bậc thềm màu trắng, bồn hoa cũngmàu trắng, những bông hoa thì đủ màu và nổi bật nhất vẫn là cái màu vàng đỏ vừarực rỡ vừa điềm tĩnh u buồn của những chiếc lá sắp lìa cành, nó không sắc sảo lắm,nhưng cũng đủ thơ mộng để lay động những kỷ niệm đang ùa về trong cô. Nhặtchiếc là vàng vừa ngoe nguẩy rơi xuống thềm, cô chợt nghĩ:“Nhanh thật, vậy là đã 8 năm rồi, kể từ ngày mà anh ra đi…”Rất tự nhiên, giọt nước mắt cứ lăn dài trên má cô, như thể nó đã nằm chờ sẵn ởkhóe mi từ lúc nào, chỉ còn đợi cơ hội và rơi xuống mà thôi. Trên tay cô, vẫn là kỷvật quen thuộc ấy, nhưng có lẽ lúc này đây, cô không còn tâm trạng nào để sử dụngnó nữa- cây kèn Harmonica, đó là thứ cuối cùng mà anh để lại cho cô…Veronica nhớ mãi những năm tháng ấy, đó là khi cô còn học cấp 3 tại ngôi trườngSt. Croix thuộc bang Minnesota (Mỹ). Cô không đẹp, nhưng ở Veronica luôn toátlên một sức hút kỳ lạ, rất nhẹ nhàng và trong sáng. Đó là lời nhận xét mà một vàingười bạn của bố mẹ dành cho cô. Còn hầu như những cô gái khác cùng trường,đều dành cho cô một lời nhận xét khá tiêu cực: chẳng có gì nổi bật. Cô khá nhỏ sovới các cô gái cùng lứa, 1m60- chiều cao khá khiêm tốn dành cho một nữ sinh cấp3 như cô. Nhưng bù lại, Veronica sở hữu một nước da rất đẹp, trắng tinh khiết, vớiđôi mắt xanh sâu thẳm, nhìn cô như một thiên thần vậy.Thế nhưng, có thể nói rằng, những năm đầu cấp 3, mọi chuyện thật tồi tệ với cô.- Mọi thứ trở nên thật ngu xuẩn, tại sao mình lại ra nông nỗi này chứ…Cô thường, mà không phải là luôn luôn tự bạch với mình câu nói ấy. Thật ra mọithứ sẽ không quá tệ nếu như Scott không xuất hiện trong cuộc đời cô. Anh ta làmột chàng trai rất nổi bật, từ “rất” có lẽ là không quá đối với một chàng hot boynhư Scott. Xung quanh anh, không bao giờ thiếu vắng bóng dáng của những đóahồng với những bộ cánh rực rỡ và…thiếu vải. Scott không chỉ là niềm mơ ước củacác cô gái trong trường, bởi những đứa con trai khác cũng không ít người phảighen tị với anh ta. Anh ta vốn quá nổi tiếng, còn cô, chỉ là một bông hoa bé nhỏtrong cái vườn hoa đầy màu sắc ấy thôi. Cô khác họ, cô không bám theo Scott, vàcàng không bao giờ muốn nói chuyện với con người ấy. Nhưng dường như ông trờiđang muốn đùa giỡn với Veronica bé nhỏ, ba mẹ của Scott, lại là bạn thân của bamẹ cô.Bốp…bốp…bốp…- Rất tuyệt, em thổi hay lắm đấy, cô bé ạ…Tiếng kèn harmonica của Veronica bị ngắt ngang bởi một giọng nói lạ. Cô sững sờtrước lời khen ấy, đôi mắt cô dại đi đến đáng thương và việc một người con traikhông quen biết xuất hiện trong nhà càng khiến cô cảm thấy hơi lo lắng. Tim côlúc này loạn nhịp đến lạ, cứ như một bản nhạc mà trong đó các nốt nhạc không hềăn khớp với nhau. Thật khó chịu, nhưng dù sao, việc mà Veronica cần làm lúc nàylà không nên cứ im lặng và nhìn chằm chằm vào người con trai ấy- Anh là …?- Chào em, anh là Scott, Scott William. Người đàn ông hấp dẫn nhất nước Mỹ…Có vẻ như đó là một lời giới thiệu khá tự tin, nó làm cho Veronica thấy khó chịu.Đôi mày cô chau lại ra rõ, cô nhìn anh ta một cách đáng ghét. Cô gần như nhận racái tên ấy, nó xuất hiện bên tai cô mỗi ngày và tất nhiên là từ miệng của các cô gáihâm mộ anh ta. Đôi môi màu hồng mơ của cô lúc này thật đáng yêu, cứ run runnhư thể đang rất bối rối, nhưng thật ra là cô không biết mình có nên đáp lại lời giớithiệu ấy không. Scott William, một cái tên không hề xa lạ với cô- Nhưng...nhưng…tại sao anh lại có mặt ở nhà tôi.?Cô bắt đầu lúng túng, cô đã nghe tên cũng như thấy mặt anh ta ở trường mỗi ngày,nhưng chẳng bao giờ, cự li của cô và anh ta gần như lúc này, thậm chí, là cô càngkhông nghĩ hay mong rằng anh ta sẽ là một trong những kí ức khó quên của cô.Nhưng không thể phủ nhận rằng ở khoảng cách như thế này, anh ta cũng khá đẹp,lôi cuốn và… rất men. Sống mũi cao gắn liền với đôi chân mày đậm tạo cho anhchàng một vẻ đẹp rất huyền bí khi cười. Đối với cô, thân hình anh ta thật cao lớn,rất nhanh một dòng suy nghĩ khá là hài hước thoáng qua trong đầu cô: “Chắc hẳnmình sẽ rất an toàn khi được Scott bảo vệ, mình nghĩ vậy.” Bất chợt, cô mỉm cườinhưng diện tích của bờ môi xòe ra vừa đủ để không bị Scott nhìn thấy, sau đó côđã kịp điều chỉnh lại đúng nguyên trạng của nó. Trong trí nhớ của cô, anh ta là mộtngười thích nổi loạn, gây sự chú ý, và là một ngôi sao thực thụ của St. Croix vềnhiều lĩnh vực, dường như chính bản thân anh ta cũng nhận ra điều đó. Nhưng, cómột chi tiết rất nhỏ, nó chỉ xuất hiện trong vài giây thôi, đôi mắt anh ta rất đẹp, sâulắng và…thoáng buồn. Cô như bị đôi mắt ấy mê hoặc, cũng may là tiếng gọi củamẹ đã kéo cô về với thực tại:- Veronica, con đang làm gì ngoài vườn vậy? Có thể vào đây một chút đượckhông?- Vâng, con nghe rồi, con vào ngay đây ạ!Nhưng rõ ràng là thắc mắc của cô vẫn chưa được giải đáp. Cô nhìn Scott một vẻvừa oán trách vừa cầu khẩn rằng anh ta hãy nói cho cô biết. Dường như a ...