Cô ôm chầm lấy anh không nghĩ ngợi, cô sợ là anh sẽ biến mất trước mặt cô một lần nữa. Đây thật sự không phải là mơ. -Wow… đẹp thật!Đó là câu nói duy nhất cô có thể thốt lên lúc này. Veronica không ngờ rằng con đường bình dị kia lại mở ra một “bức tranh” thiên nhiên đẹp như vậy, từng nét vẽ tinh tế và rực rỡ một cách quyến rũ. Đó là một cánh đồng hoa thủy tiên trắng tinh khiết được màu xanh của lá ưu ái dâng tặng cho bầu trời bất tận...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Để quá khứ ngủ quên - Kì 3Để quá khứ ngủ quên - Kì 3Cô ôm chầm lấy anh không nghĩ ngợi, cô sợ là anh sẽ biến mất trước mặt cômột lần nữa. Đây thật sự không phải là mơ.-Wow… đẹp thật!Đó là câu nói duy nhất cô có thể thốt lên lúc này. Veronica không ngờ rằng conđường bình dị kia lại mở ra một “bức tranh” thiên nhiên đẹp như vậy, từng nét vẽtinh tế và rực rỡ một cách quyến rũ. Đó là một cánh đồng hoa thủy tiên trắng tinhkhiết được màu xanh của lá ưu ái dâng tặng cho bầu trời bất tận kia, những làn gióhiền hòa cứ nhè nhẹ đưa các “nàng tiên” nhảy múa một cách điêu luyện. Nhưng đóvẫn chưa là cái chính để làm nên cái tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo đang hiện hữutrước mắt cô. Những tia nắng ngọt ngào, êm diệu như cố tình làm bừng lên sự rạngngời, trong sáng của cánh đồng hoa, hàng trăm cánh bướm với hàng trăm màu sắctuyệt đẹp cứ lượn lờ đầm thắm để chiêm ngưỡng màn trình diễn tuyệt vời của thiênnhiên. Bước đi chậm rãi theo sự chuyển động nhẹ nhàng của cảnh vật, chẳng mấychốc, thân người bé nhỏ của cô đã được che chở bởi những “nàng tiên” mỏngmanh kia. Trông cô lúc này hệt như một nàng công chúa kiêu sa, nổi bật và tinhkhôi đến mê lòng người. Ngước mặt nhìn lên bầu trời xanh ngút ngàn, đôi mắt côlong lanh như những hạt pha lê trong suốt, cô vươn mình tận hưởng sự nâng niucủa gió, và hương thơm ngào ngạt của loài hoa thủy tiên. Không hiểu sao tâm hồncô lúc này nhẹ nhàng và bay bổng đến lạ. Cái cảm giác nặng trĩu, tuyệt vọng kia đãtheo gió bay đi nơi nào rồi. Và lúc này điều cô muốn làm nhất chính là thôi lênkhúc nhạc “Thinking of you” quen thuộc, không gian như cũng đang chuyển độngtheo điệu nhạc của cô. Không hiểu sao, vẫn bản nhạc đó, vẫn tâm trạng đó, nhưngcô không còn thấy lòng mình chua xót nữa, có lẽ vì cô đã quá đau rồi, và cô biếtmình không thể nào quên anh được… Nghĩ đến đây, nước mắt cô trực trào.Veronica lúc này thật bé nhỏ và đáng thương, cô như một con mèo nhỏ bị ai đó bỏrơi giữa cánh đồng hoa. Khúc nhạc du dương vang lên không còn được trọn vẹn.Cô khóc, khóc đến không còn hơi sức, và cô đã vô tình trút nỗi đau ấy lên chínhcây kèn harmonica mà ngày xưa cô hay dùng để thổi cho anh nghe. Cây kèn vỡ tannhư chính tim cô lúc này. Thơ thẩn, cô men theo con đường cũ bước đi, cô đi màkhông hề quay lưng nhìn lại một lần, nhưng cô không hề biết rằng, có một hạnhphúc đang âm thầm nhìn theo những bước đi của cô…Veronica trở về nhà trong một tâm trạng hết sức rối loạn. Cô không nói chuyện vớiai, chỉ nhốt mình trong phòng, tắt điện thoại và im lặng nhìn ra phía cửa sổ nhưchờ đợi điều gì. Cô đã tự nói với lòng mình rằng sẽ không bao giờ nghĩ về Scottnữa, sẽ không bao giờ thôi harmonica cho bất kỳ người con trai nào nghe nữa,nhưng tim cô thì lại đang mách bảo một điều khác.Hai ngày trôi qua, cô cảm thấy thật trống trãi, cô nhớ cây kèn harmonica yêu dấu,nhớ những điệu nhạc và… nhớ người con trai ấy. Như có một sự thôi thúc vô hình,cô một mình đón xe trở lại khu ngoại thành. Lùng sục lại trí nhớ của mình mộtcách khó khăn, cô phải mất hơn 1 giờ để tìm thấy con đường hôm ấy. Giờ đây,điều quan trọng nhất trong lòng cô là tìm lại cây kèn cũng như tình yêu của Scott,cô bỏ qua tất cả những gì mà người con trai ấy đã gây ra, bỏ qua cảnh vật mà ngàyhôm ấy cô đã ngưỡng mộ… Và…_ Em đang tìm cái này, đúng không?Cô hơi giật mình bởi một giọng nói lạ bất ngờ vang lên, quay lại một cách bối rối,cô khẽ gật đầu._ Tôi đã sửa nó lại cho em rồi, em thổi kèn rất hay._ Cảm…cảm…ơn anh, mà anh là…_ À tên tôi là Jack, còn em?_ Ver… Veronica.Đôi mắt anh mở to một vẻ sáng ngời, dường như cái tên ấy thật sự rất ấn tượng đốivới anh, như chính chủ nhân của nó vậy._ Veronica, rất vui được biết em…Dường như người con trai lạ mặt hiểu được thắc mắc của cô, không để cô đợi quálâu, anh lên tiếng._ Nhà tôi ở gần đây, đó là căn nhà gỗ duy nhất trong khu rừng này._ Sao? Anh sống trong rừng à?_ Có gì lạ sao?_ À… à… không, tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi, rất vui được biết anh.Lời giới thiệu của anh chàng khiến Veronica chú ý hơn đến cách ăn mặc của anhta: Chiếc áo thun màu tối ôm sát làm tôn lên cơ thể rắn chắc và khỏe mạnh củaanh. Chiếc quần bò cũ nằm gọn trong đôi ủng cao không làm mất đi vẻ mạnh mẽvốn có của người con trai này._ Nhân tiện, cảm ơn anh vì đã giúp tôi sửa lại cây kèn._ Không có gì đâu, nhưng sau này, dù như thế nào, cũng đừng trút giận lên nó nữa.Cô im lặng, chỉ im lặng và khẽ gật đầu,vì thật sự lúc này cô không biết phải đáp lạingười con trai ấy như thế nào, một cảm giác rất quen thuộc, tưởng chừng như mọithứ đã có bàn tay ai đó sắp đặt…Từ buổi gặp gỡ định mệnh ấy, Veronica chính thức có thêm một người bạn, mộtngười con trai thật kì lạ, nhưng anh ta luôn lắng nghe cô, và đặc biệt là luôn lắngnghe tiếng kèn của cô._Tại sao anh không ra thành phố mà sống?- cô chợt hỏi_Vì anh yêu thiên nhiên._Nhưng anh làm gì ở đâ ...