Đề tài: QUAN ĐIỂM CỦA L.PHOIƠBẮC VỀ VĂN HOÁ VÀ CON NGƯỜI
Số trang: 12
Loại file: pdf
Dung lượng: 163.11 KB
Lượt xem: 13
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
L.Phoiơbắc đã xây dựng quan điểm về con người trong trường văn hoá trên cơ sở suy ngẫm và phê phán các di sản tư tưởng trước đó. Theo ông, ý chí, tư duy và cảm xúc là những năng lực cơ bản được chế định bởi chính bản chất của con người. Nguyên lý nhân bản được L.Phoiơbắc vận dụng vào học thuyết luân lý của mình. L.Phoiơbắc đã mở cửa cho tình yêu, cho cái thiện đi vào suy tư của ông về văn hoá và con người. Mặc dù còn có một số hạn chế, song khi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đề tài: " QUAN ĐIỂM CỦA L.PHOIƠBẮC VỀ VĂN HOÁ VÀ CON NGƯỜI " Nghiên cứu triết họcĐề tài QUAN ĐIỂM CỦA L.PHOIƠBẮC VỀ VĂN HOÁ VÀ CON NGƯỜI QUAN ĐIỂM CỦA L.PHOIƠBẮC VỀ VĂN HOÁ VÀ CON NGƯỜI NGUYỄN HUY HOÀNG (*)L.Phoiơbắc đã xây dựng quan điểm về con người trong trường vănhoá trên cơ sở suy ngẫm và phê phán các di s ản tư tưởng trước đó.Theo ông, ý chí, tư duy và cảm xúc là những năng lực cơ bản đượcchế định bởi chính bản chất của con người. Nguyên lý nhân bảnđược L.Phoiơbắc vận dụng vào học thuyết luân lý của mình.L.Phoiơbắc đã mở cửa cho tình yêu, cho cái thiện đi vào suy tư củaông về văn hoá và con người. Mặc dù còn có một số hạn chế, songkhi xem xét con người và văn hoá dưới góc độ của nguyên lý nhânbản, L.Phoiơbắc đã có những đóng góp thực sự cho việc phát triểntriết học văn hoá.L.Phoiơbắc (1804 – 1872) - đại biểu cuối cùng của một trào lưu triếthọc đặc sắc, người đã viết chương cuối hùng tráng trên cơ sở củachủ nghĩa duy vật và vô thần để kết thúc bản giao h ưởng “triết họccổ điển Đức”. Chủ nghĩa duy vật của L.Phoiơbắc là chủ nghĩa nhânbản. Với một tên gọi như thế, vấn đề văn hoá và con người nằmtrong trường suy ngẫm của ông là một điều dĩ nhiên.Cùng với sự ra đời và phát triển mạnh mẽ của phương thức sản xuấttư bản chủ nghĩa, mô hình cổ điển về văn hoá dựa trên ba nguyên lýcơ bản: nhân văn, duy lý và lịch sử đã được hình thành trong triếthọc cổ điển phương Tây. Mô hình này đã phát triển theo hai đườnghướng lý giải chủ yếu: cách lý giải theo chủ nghĩa tự nhiên thôngqua các nhà Khai sáng Pháp và cách lý giải theo chủ nghĩa duy tâmthông qua hai đại biểu xuất sắc của triết học cổ điển Đức - I.Cantơvà G.V.Ph.Hêghen. Để mô hình cổ điển về văn hoá tiếp tục pháttriển, nó cần phải được lý giải trên mảnh đất của chủ nghĩa duy vậtvà người thực hiện trọng trách đó chính là L.Phoiơbắc.L.Phoiơbắc bắt đầu học tập và nghiên cứu triết học với tư cách làhọc trò của Hêghen. Trong hai năm, ông đã nghe những bài giảngcủa Hêghen ở Béclin với lòng nhiệt thành và sự chăm chú. Được đàoluyện trong hệ thống triết học t ư biện của Hêghen, những năm đầutrong sự nghiệp của mình, L.Phoiơbắc trở thành nhà triết học duytâm là một điều dĩ nhiên. Nhưng chính nhờ được tôi luyện trong cái“lò bát quái” tư biện ấy, L.Phoiơbắc đã nhìn thấy những mâu thuẫn,những nghịch lý trong hệ thống triết học của Hêghen. Tuy nhiên,việc đoạn tuyệt với triết học duy tâm ấy cũng là một quá trình. Ôngviết: “Hêghen đã chuyển những định nghĩa, mà những định nghĩanày trong chính bản thân mình chẳng có chút gì hiện thực cả, thànhmột cái gì đó độc lập. Sự việc cũng lại như thế với tồn tại ở phần mởđầu của “Khoa học lôgíc”. Có thể hiểu tồn tại theo cách nào khácnhư tồn tại không hiện thực, tồn tại không có thật? Vậy thì kháiniệm tồn tại là gì trong sự khác biệt với khái niệm tồn tại hiện tồn,hiện thực, thật sự? Dĩ nhiên, đó chính là hư vô...”(1). Vấn đề là ởchỗ, với L.Phoiơbắc, tồn tại thống nhất với cái mang sự tồn tại,không thể có khả năng cái này tách biệt khỏi cái kia. Sêlinh cũng đãđưa ra những luận chứng tương tự để chống lại Hêghen, nhưng rồichính ông lại bị vướng mắc và lúng túng trong vấn đề này. Kết cục,cả hai đường hướng của chủ nghĩa duy tâm Đức - Sêlinh và Hêghenđều cùng phạm một sai lầm: không thừa nhận tồn tại và không biếtđến tồn tại thực sự. Vượt ra khỏi những cái bóng của cả Sêlinh lẫnHêghen, L.Phoiơbắc đã xây dựng một chủ nghĩa duy vật mới – chủnghĩa duy vật nhân bản.Trong Những trích đoạn đặc trưng cho tiểu sử triết học của tôi,L.Phoiơbắc tuyên bố rằng, “Phương pháp của tôi nằm ở chỗ (…) đưatất cả những cái siêu tự nhiên về với tự nhiên nhờ có con người vàđưa tất cả những cái siêu nhân về với con người nhờ có tự nhiên,nhưng thường xuyên chỉ dựa vào những sự kiện lịch sử, kinhnghiệm, trực quan và những ví dụ”(2). Trecnưsepxki cũng đã từngtrình bày phương pháp duy vật nhất nguyên của mình một cáchtương tự như vậy khi cho rằng, nguyên tắc nhân bản chính là việcnhìn nhận con người như một thực thể thống nhất, chỉ có một bảntính chứ không phải phân chia cuộc sống con người thành hai nửathuộc về những bản tính khác nhau. Theo sự giải thích củaL.Phoiơbắc, con người là một sinh vật có hình thể, vật chất, ở trongkhông gian và thời gian và chỉ như vậy, nó mới có năng lực quan sátvà suy nghĩ. Chủ nghĩa duy tâm đem tách cái sinh vật nguyên vẹn ấyra làm đôi, tạo nên sự xung đột giữa linh hồn với thể xác hoặc đemđồng nhất bản chất con người với tư duy, với ý thức. Triết học nhânbản khẳng định bản chất con người là một cái gì thống nhất. Vậy,theo L.Phoiơbắc, bản chất con người là gì?Trong chương mở đầu cuốn Bản chất đạo Thiên Chúa giáo – tácphẩm chủ yếu của L.Phoiơbắc, ông đã bàn về bản chất chung củacon người. Trước những câu hỏi: bản chất con người là gì? Đâu lànhững dấu hiệu người thực sự trong mỗi con người?… L.Phoiơbắcđã trả lời rằng, đó chính là lý trí, ý chí và trái tim. Ông khẳng định: ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đề tài: " QUAN ĐIỂM CỦA L.PHOIƠBẮC VỀ VĂN HOÁ VÀ CON NGƯỜI " Nghiên cứu triết họcĐề tài QUAN ĐIỂM CỦA L.PHOIƠBẮC VỀ VĂN HOÁ VÀ CON NGƯỜI QUAN ĐIỂM CỦA L.PHOIƠBẮC VỀ VĂN HOÁ VÀ CON NGƯỜI NGUYỄN HUY HOÀNG (*)L.Phoiơbắc đã xây dựng quan điểm về con người trong trường vănhoá trên cơ sở suy ngẫm và phê phán các di s ản tư tưởng trước đó.Theo ông, ý chí, tư duy và cảm xúc là những năng lực cơ bản đượcchế định bởi chính bản chất của con người. Nguyên lý nhân bảnđược L.Phoiơbắc vận dụng vào học thuyết luân lý của mình.L.Phoiơbắc đã mở cửa cho tình yêu, cho cái thiện đi vào suy tư củaông về văn hoá và con người. Mặc dù còn có một số hạn chế, songkhi xem xét con người và văn hoá dưới góc độ của nguyên lý nhânbản, L.Phoiơbắc đã có những đóng góp thực sự cho việc phát triểntriết học văn hoá.L.Phoiơbắc (1804 – 1872) - đại biểu cuối cùng của một trào lưu triếthọc đặc sắc, người đã viết chương cuối hùng tráng trên cơ sở củachủ nghĩa duy vật và vô thần để kết thúc bản giao h ưởng “triết họccổ điển Đức”. Chủ nghĩa duy vật của L.Phoiơbắc là chủ nghĩa nhânbản. Với một tên gọi như thế, vấn đề văn hoá và con người nằmtrong trường suy ngẫm của ông là một điều dĩ nhiên.Cùng với sự ra đời và phát triển mạnh mẽ của phương thức sản xuấttư bản chủ nghĩa, mô hình cổ điển về văn hoá dựa trên ba nguyên lýcơ bản: nhân văn, duy lý và lịch sử đã được hình thành trong triếthọc cổ điển phương Tây. Mô hình này đã phát triển theo hai đườnghướng lý giải chủ yếu: cách lý giải theo chủ nghĩa tự nhiên thôngqua các nhà Khai sáng Pháp và cách lý giải theo chủ nghĩa duy tâmthông qua hai đại biểu xuất sắc của triết học cổ điển Đức - I.Cantơvà G.V.Ph.Hêghen. Để mô hình cổ điển về văn hoá tiếp tục pháttriển, nó cần phải được lý giải trên mảnh đất của chủ nghĩa duy vậtvà người thực hiện trọng trách đó chính là L.Phoiơbắc.L.Phoiơbắc bắt đầu học tập và nghiên cứu triết học với tư cách làhọc trò của Hêghen. Trong hai năm, ông đã nghe những bài giảngcủa Hêghen ở Béclin với lòng nhiệt thành và sự chăm chú. Được đàoluyện trong hệ thống triết học t ư biện của Hêghen, những năm đầutrong sự nghiệp của mình, L.Phoiơbắc trở thành nhà triết học duytâm là một điều dĩ nhiên. Nhưng chính nhờ được tôi luyện trong cái“lò bát quái” tư biện ấy, L.Phoiơbắc đã nhìn thấy những mâu thuẫn,những nghịch lý trong hệ thống triết học của Hêghen. Tuy nhiên,việc đoạn tuyệt với triết học duy tâm ấy cũng là một quá trình. Ôngviết: “Hêghen đã chuyển những định nghĩa, mà những định nghĩanày trong chính bản thân mình chẳng có chút gì hiện thực cả, thànhmột cái gì đó độc lập. Sự việc cũng lại như thế với tồn tại ở phần mởđầu của “Khoa học lôgíc”. Có thể hiểu tồn tại theo cách nào khácnhư tồn tại không hiện thực, tồn tại không có thật? Vậy thì kháiniệm tồn tại là gì trong sự khác biệt với khái niệm tồn tại hiện tồn,hiện thực, thật sự? Dĩ nhiên, đó chính là hư vô...”(1). Vấn đề là ởchỗ, với L.Phoiơbắc, tồn tại thống nhất với cái mang sự tồn tại,không thể có khả năng cái này tách biệt khỏi cái kia. Sêlinh cũng đãđưa ra những luận chứng tương tự để chống lại Hêghen, nhưng rồichính ông lại bị vướng mắc và lúng túng trong vấn đề này. Kết cục,cả hai đường hướng của chủ nghĩa duy tâm Đức - Sêlinh và Hêghenđều cùng phạm một sai lầm: không thừa nhận tồn tại và không biếtđến tồn tại thực sự. Vượt ra khỏi những cái bóng của cả Sêlinh lẫnHêghen, L.Phoiơbắc đã xây dựng một chủ nghĩa duy vật mới – chủnghĩa duy vật nhân bản.Trong Những trích đoạn đặc trưng cho tiểu sử triết học của tôi,L.Phoiơbắc tuyên bố rằng, “Phương pháp của tôi nằm ở chỗ (…) đưatất cả những cái siêu tự nhiên về với tự nhiên nhờ có con người vàđưa tất cả những cái siêu nhân về với con người nhờ có tự nhiên,nhưng thường xuyên chỉ dựa vào những sự kiện lịch sử, kinhnghiệm, trực quan và những ví dụ”(2). Trecnưsepxki cũng đã từngtrình bày phương pháp duy vật nhất nguyên của mình một cáchtương tự như vậy khi cho rằng, nguyên tắc nhân bản chính là việcnhìn nhận con người như một thực thể thống nhất, chỉ có một bảntính chứ không phải phân chia cuộc sống con người thành hai nửathuộc về những bản tính khác nhau. Theo sự giải thích củaL.Phoiơbắc, con người là một sinh vật có hình thể, vật chất, ở trongkhông gian và thời gian và chỉ như vậy, nó mới có năng lực quan sátvà suy nghĩ. Chủ nghĩa duy tâm đem tách cái sinh vật nguyên vẹn ấyra làm đôi, tạo nên sự xung đột giữa linh hồn với thể xác hoặc đemđồng nhất bản chất con người với tư duy, với ý thức. Triết học nhânbản khẳng định bản chất con người là một cái gì thống nhất. Vậy,theo L.Phoiơbắc, bản chất con người là gì?Trong chương mở đầu cuốn Bản chất đạo Thiên Chúa giáo – tácphẩm chủ yếu của L.Phoiơbắc, ông đã bàn về bản chất chung củacon người. Trước những câu hỏi: bản chất con người là gì? Đâu lànhững dấu hiệu người thực sự trong mỗi con người?… L.Phoiơbắcđã trả lời rằng, đó chính là lý trí, ý chí và trái tim. Ông khẳng định: ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
quan điểm con người văn hóa con người bản chất con người tiểu luận triết học báo cáo khoa học nghiên cứu khoa họcGợi ý tài liệu liên quan:
-
Đề tài nghiên cứu khoa học: Kỹ năng quản lý thời gian của sinh viên trường Đại học Nội vụ Hà Nội
80 trang 1547 4 0 -
Tiểu luận: Phương pháp Nghiên cứu Khoa học trong kinh doanh
27 trang 487 0 0 -
27 trang 346 2 0
-
57 trang 337 0 0
-
33 trang 329 0 0
-
63 trang 308 0 0
-
Bài tiểu luận: Phật giáo và sự ảnh hưởng ảnh hưởng của nó đến đời sống tinh thần của người Việt Nam
18 trang 274 1 0 -
95 trang 268 1 0
-
Tiểu luận môn Phương Pháp Nghiên Cứu Khoa Học Thiên văn vô tuyến
105 trang 266 0 0 -
Phương pháp nghiên cứu trong kinh doanh
82 trang 263 0 0