Ngồi với tôi và Kh là một đôi nam nữ còn khá trẻ. Chàng thanh niên, theo lời gã, vừa mới về từ Thái Lan sau khi trúng một hợp đồng béo bở. Gã là đại diện của một công ty xuất nhập khẩu nổi tiếng ở bên ấy. “Bay về hồi trưa, mới lên đây khi chiều”, gã nói mà chẳng nhìn ai. Nghĩa là đi theo một lộ trình đã sắp xếp sẵn. Bà Nà đã được gã chọn ngay từ khi còn bên đất Thái? Hay vì cô gái đang ngồi bên cạnh gã? Tôi, và cả...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đêm của bướm Đêm của bướm TRUYỆN NGẮN CỦA LÊ TRÂMNgồi với tôi và Kh là một đôi nam nữ còn khá trẻ. Chàng thanh niên, theo lời gã, vừa mớivề từ Thái Lan sau khi trúng một hợp đồng béo bở. Gã là đại diện của một công ty xuấtnhập khẩu nổi tiếng ở bên ấy. “Bay về hồi trưa, mới lên đây khi chiều”, gã nói mà chẳngnhìn ai. Nghĩa là đi theo một lộ trình đã sắp xếp sẵn. Bà Nà đã được gã chọn ngay từ khicòn bên đất Thái? Hay vì cô gái đang ngồi bên cạnh gã? Tôi, và cả Kh chẳng thể nàođoán được nàng đến từ đâu. Từ một công ty nào đó dưới thành phố? Hay Sài gòn, HàNội? Hay một cô gái con nhà giàu mải vui quên mất đường về nhà? Có khi họ là một đôiuyên ương đang hưởng tuần trăng mật. Hay, trần trụi hơn, chỉ là gái bao của gã kia? Chịu,không thể nào hiểu nổi. Giữa bao nhiêu sự biến có thể xảy ra bất kỳ lúc nào của một xãhội, gì nhỉ, năng động hay biến động, người ta khó mà đoán định cho ra một con ngườithoáng gặp trên đường. Cũng như tôi và Kh lúc này đây, tự dưng lại ngồi chung bàn cùnghọ. Có thể cả bốn rồi sẽ chia tay nhau trong đêm nay và sẽ chẳng bao giờ nhớ đã từng cómột lần ngồi với nhau như thế này. Thật đơn giản. Có khi đó lại là điều tất yếu. Tôi đãtừng ngồi chung với bao nhiêu người lạ khác? Làm sao mà nhớ cho hết được. Thì bậntâm làm gì? Chỉ thấy rằng, lúc này đây, nàng rất ít nói, chỉ hơi mỉm cười khi không thểkhông bộc lộ một cảm xúc rồi lại lặng lẽ cắn hạt hướng dương, chăm chỉ như một chúchim sâu. Nàng ngồi với vẻ kiêu hãnh, cái kiểu kiêu hãnh dành cho một thứ nhan sắchiếm gặp. Váy bó, áo rộng cổ, khăn quàng. Tất cả cùng một màu đen tuyền càng làm nổibật màu da trắng hồng của nàng. Mỗi khi ngọn lửa bùng lên, hai sắc màu đen trắng phốithành một gam màu rực rỡ. Cái kiểu rực rỡ không thể có được từ hai màu nền đen vàtrắng. Tôi hơi ngạc nhiên khi phát hiện ra điều ấy. Có lẽ nó toát ra từ vẻ đẹp của nàng thìđúng hơn. Thỉnh thoảng nàng cũng uống một ngụm rượu, giống kiểu uống của mộtmadam nào đó thường hay thấy trên màn ảnh. Có lúc cái khăn quàng cổ của nàng tuộtxuống, để lộ một khoảng ngực trắng ngần. Tôi và Kh không thể không nhìn vào cáikhoảng trắng quyến rũ ấy. Gã trai hình như thấy hết nhưng chỉ nhếch môi rồi tợp mộtngụm rượu, lại thả ánh mắt vào đám đông đang ồn ào phía đám lửa. Cái màu vàng sẫmsóng sánh trong tay gã cơ chừng có thể tuột khỏi tay gã bất kỳ lúc nào. Tôi đọc đượctrong mắt gã: “Coi cũng được đấy chứ?” Tôi giấu vội ánh mắt của mình đi rồi chửi thầm:“Chết tiệt cái đôi tình nhân quái quỷ này!” Nhưng giá như không có nàng thì sao? Cả bachúng tôi rồi cũng giống như ba gã bợm rượu đang ngất ngưởng ngồi cụng ly với nhautrong một cái quán ồn ào nào đó dưới phía biển kia thôi. Sẽ tha hồ uống. Sẽ văng tục. Cóthể có cả đánh nhau. Ai mà biết được. Có nàng, mọi chuyện hình như đằm lại và trở nênhợp lý. Một sự hợp lý nghe có vẻ điên rồ nhưng chấp nhận được. Còn họ, họ đang nghĩgì? Tự dưng đang nồng ấm lại có hai gã ấm ớ đến ngồi cùng bàn một cách hết sức vôduyên. Nhưng ánh mắt của họ lại hiện lên vẻ thích thú. Chính vì ánh mắt ấy hai chúng tôimới ngồi lại cùng họ. Một vài câu chào hỏi xã giao vừa đủ với nhau. Rồi uống. Lặng lẽ.Ngoài sân, ngọn lửa bập bùng cháy bắn ra những đốm đỏ như pháo hoa. Một gã đàn ôngnước ngoài bốc lửa trong điệu rock với cô gái nhỏ bé đi cùng. Rồi từng đôi, từng đôinhập vào ánh lửa, rạo rực trong tiếng nhạc. Nhạc và lửa xua tan cái lạnh giá của cao độ1482 mét so với mặt nước biển. Nhạc chuyển. Gã đàn ông hích vai cô gái: “Mình nhảy điem!” Cô nàng gửi cho gã cái nhìn âu yếm rồi lắc đầu. Gã nhăn mặt: “Em sao vậy?” Nàngtrả lời uể oải: “Em mệt. Nhìn họ nhảy, thích hơn”. Nàng nói giống hệt tôi, nhìn họ nhảyquả thích thật. Vừa hồn nhiên vừa cuồng nhiệt. Nhập vào đấy liệu có còn cảm giác ấykhông? Gã đàn ông không nói gì thêm, chỉ đưa cao ly hướng về phía chúng tôi, mời:“Nào, hai ông bạn, mình uống!” Cả ba cụng ly. Uống. Và cười. Vô cớ. Còn nàng, madam- đẹp - quyến - rũ vẫn đăm đắm nhìn vào đám lửa. Giá mà biết được nàng đang nghĩ gì!Tự dưng trong tôi lại nảy ra ý tưởng chiếm lĩnh nàng. Quả thật là điên!Tôi nhận ra nàng khi chiều, lúc tham quan những ngôi biệt thự cũ. Cái dấu tích củanhững ngôi biệt thự cổ ngự trên các quả đồi nhấp nhô giữa thung lũng Hoa Đỗ Quyên nàycứ ám ảnh trong tôi về một quá khứ phù hoa nào đó vừa xa xôi vừa gần gụi. Người Phápquả thật sớm biết khai thác và hưởng thụ những gì tốt đẹp chiếm đoạt được. Sau cuộckhảo sát của đại úy Debay tháng tư năm 1901, những biệt thự của các công chức vàthương gia người Pháp lần lượt mọc lên. Cả một khu nghỉ mát khép kín có làm cho họtìm thấy sự mát mẻ và không khí hoa lệ, những thứ họ đã bỏ lại phía quê nhà để lao theonhững cám dỗ tận xứ sở xa lăng lắc này?Chúng tôi đi qua các biệt thự đã đổ nát. Dấu vết còn lại rất ít. Vài bức tường đá rêuphong, lò sưởi, những ống khói. Cái bể tắm cũ kỹ, cả cái vòi nước hoen rỉ… Có ai đónguệch ngoạc lên tường ha ...