Tôi mặc đẹp chải chuốt gọn gàng đến đón em. Chiếc xe mới rửa và thay nhớt chiều qua, chạy êm ru ru. Em mặc váy xòe, ngồi ghếch chân, đế guốc cao nhọn hoắc đưa ra phía trước, hai tay giữ hờ vào bờ eo phía trước. Tôi đi từ từ, vội làm gì, vài chục phút là tới chứ mấy. Nhưng rồi con đường đã đổi sang một chiều tự khi nào. Còn xa lắc mới tới ngã tư, dòng người đã dừng lại. Nhón chân nhìn về phía trước, đèn xanh đó mà không thể đi tới....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đêm mưa Đêm mưa TRUYỆN NGẮN CỦA TRƯƠNG ANH QUỐCTôi mặc đẹp chải chuốt gọn gàng đến đón em. Chiếc xe mới rửa và thay nhớt chiều qua,chạy êm ru ru. Em mặc váy xòe, ngồi ghếch chân, đế guốc cao nhọn hoắc đưa ra phíatrước, hai tay giữ hờ vào bờ eo phía trước. Tôi đi từ từ, vội làm gì, vài chục phút là tớichứ mấy.Nhưng rồi con đường đã đổi sang một chiều tự khi nào. Còn xa lắc mới tới ngã tư, dòngngười đã dừng lại. Nhón chân nhìn về phía trước, đèn xanh đó mà không thể đi tới. Thì ralà kẹt xe. Bật chìa khóa tắt máy, gỡ mũ bảo hiểm xuống cho nhẹ bớt cái đầu. Em gỡ mũ,cằn nhằn:- Đi với đứng! Tự dưng đâm đầu vào chỗ kẹt xe!- Anh xin lỗi! Lâu rồi anh không đi đường này. Chút xíu mình sẽ về đường khác…Nhìn vào chiếc kính chiếu hậu bé tí, dòng người phía sau dài ngoằn cứ ùn ùn trờ tới,chẳng mấy chốc chật như nêm. Em ho sặc sụa, tôi cũng sặc sụa ho, mồ hôi túa ra đầmđìa. Mọi người vẫn tỉnh bơ, đăm chiêu nhìn về phía trước như chờ đợi một phép lạ; cóngười gạt chân chống, lật báo ra đọc. Khéo khen sao họ có sức khỏe tốt, có lẽ ngày nàocũng quen chịu cảnh thế này. Mắt mũi cay xè, đầu váng vất, ngửa cổ lên trời thở lấy thởđể. Đau. Đau lồng ngực. Chưa bao giờ em nặng lời với tôi đến thế! Nói thế khác gì thằngtôi kém thông minh, lạc hậu không chịu cập nhật tin tức. Người hiện đại phải biết mọi tintức, dù chỉ là một con đường đổi chiều…Mặt trời lên cao, càng oi bức dữ. Vài thanh niên vác xe đạp, khiêng xe máy sang bên kiacon lươn cao hơn nửa mét. Mọi người giúp nhau, tiếng reo hò như cổ động bóng đá. Khókhăn lắm tôi cũng lách được vào lề, trèo lên nền gạch con sâu mấp mô, vương vãi gạchcát sỏi; quệt mồ hôi trán.Chun vào hẻm rẽ qua đường khác. Hai ba con đường một chiều song song kế tiếp nhau.Không biết ai nghĩ ra cái trò đổi thành một chiều để đi lại hao xăng tốn của mất thời gianthế này. Càng cố đi đến nơi tôi càng đi ra xa nơi mình cần đến. Loay hoay mãi vẫn nhưcon kiến bò trong chai, giọng thỏ thẻ oanh vàng thường ngày biến đâu mất, em lại vùngvằng:- Về!- Về thì về!- Ai cần! Không cưới hỏi gì nữa hết!Buổi đi lấy thiệp cưới kết thúc lãng nhách bằng việc tôi tìm đường đưa em về nhà. Trướckhi kéo cánh cửa cổng đánh ầm, em còn kịp buông một câu thanh thé:- Tôi không phải là thứ để…đẻ con cho anh đâu!Chưng hửng nhìn theo em ngoáy mông nện gót cồm cộp bước vào trong. Sao em lại nóivới tôi câu ấy ! * * *Nằm vật trên giường. Chờ em nguôi cơn giận, tôi gọi. Máy ò í e, tin nhắn bị tổng đài trảlại. Đêm nằm tôi cứ mộng mị, nhớ đôi mắt đen tròn, chiếc má hồng với nốt ruồi son xinhxắn ở mép môi…Một tuần cổng vẫn đóng im ỉm.Người ra mở cửa cho tôi lạ hoắc đã luống tuổi. Nhà em đã thay người giúp việc mới.Cuối cùng em cũng đã hết giận và chịu tiếp tôi. Người phụ nữ luống tuổi nhìn tôi, cườihiền lành:- Chào cậu! Chứ cậu tìm ai?- Dạ cho con hỏi thăm Mơ…- Tội nghiệp chưa! Tôi mới sang lại căn nhà này được vài hôm cậu ạ.- Dạ, bác có biết gia đình cũ chuyển đi đâu không?- Tội nghiệp chưa! Tôi cũng không hỏi và họ cũng không có nhắn gởi chi…Tai ù ù không nghe được gì thêm. Bầu trời như tối sầm trước mắt, tay chân rả rời. Đứnghồi lâu tôi mới sực tỉnh chào rồi dắt xe quay đầu. Hết đời ! * * *Quẳng điện thoại vào góc tủ. Lúc mở cánh tủ, chợt thấy đống sách bám đầy bụi. Lúc đihội sách khuyến mãi mua cho lắm rồi về không kịp đọc. Mấy ngày nằm nhà không liênlạc với ai lại hay, không đưa đón càng có thời gian nghiền ngẫm đống sách quý, ngẫmnghĩ. Ha ha ha…Tôi cười vang như vừa tìm ra một bí kíp.Bác sĩ tư vấn tận tình, lương y như từ mẫu. Chi phí cũng không nhiều hơn tổ chức mộtđám cưới ở nhà hàng 3 sao là mấy, khỏe re như voi kéo xe mi ni, lại dễ dàng chọn chođứa con tương lai một với “người mẹ” có đôi chân thật dài. Tôi tròn mắt há hốc mồm.Đúng rồi, chân dài đang là xu hướng thời đại. Thước đo phụ nữ ngày nay không còn côngdung ngôn hạnh mà ở đôi chân. Trường (cô) học không quan trọng bằng trường túc. Cánhđàn ông thời nay chẳng luôn miệng trường túc bất chi lao. Cũng không chắc chân dài đẹphơn chân ngắn nhưng dạo này đường phố lồi lõm lún sụt, cống kiết không nắp, nước đenngòm ngập ngụa, còn vùng quê chạy lũ thường xuyên thì chân dài có lợi thế hơn chânngắn là cái chắc. Người mẹ sẽ có khuôn mặt dễ thương, học vấn trung bình, không bệnhtruyền nhiễm, không cục tính và cũng không…nói nhiều là được. Tôi vốn sợ người nóinhiều. Giá cao mấy cũng được! Nhưng bác sĩ bảo:- Cậu không thể tự mang bầu được!- Sao vậy bác sĩ?- Tôi không thể kích thích tuyến sữa nơi cậu. Nếu cứ liều, thai nhi lớn sẽ làm cậu ngạtthở, chết ngoẻo. Cậu không là phụ nữ, đâu có các cơ quan đặc biệt của người phụ nữ!Sao tạo hóa chỉ ban thiên chức làm mẹ! Phụ nữ có thể sinh con một mình còn đàn ôngnhư tôi thì không?Tôi chạy ngược chạy xuôi cả tháng trời. Thằng bạn làm ở tòa soạn thương hại đăng ...