Tôi chuẩn bị một ít quần áo, vài vật dụng cá nhân cần thiết, tất cả cho vào một chiếc balô chuẩn bị lên đường. Núi Đông Ngộ không quá cao nhưng là một nơi kỳ bí.Tôi bảo Diệu và Thành mang hai con dao to, một ít thuốc men, lương thực, túi ngủ, đèn pin... Tất cả đều được chuẩn bị kỹ càng để khám phá những bí mật bấy lâu nay chúng tôi chưa giải thích được. Dưới núi Đông Ngộ là suối Hoang. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đêm rừng xanh Đêm rừng xanhTôi chuẩn bị một ít quần áo, vài vật dụng cá nhân cần thiết, tất cả cho vào mộtchiếc balô chuẩn bị lên đường. Núi Đông Ngộ không quá cao nhưng là một nơi kỳbí.Tôi bảo Diệu và Thành mang hai con dao to, một ít thuốc men, lương thực, túi ngủ,đèn pin... Tất cả đều được chuẩn bị kỹ càng để khám phá những bí mật bấy lâu naychúng tôi chưa giải thích được.Dưới núi Đông Ngộ là suối Hoang. Con suối năm nào cũng cướp đi vài mạngngười vào mùa lũ. Có năm, một cô văn công xinh đẹp đã chết ở dưới suối khôngtìm thấy xác, cô gái bị kéo xuống cái xoáy nước sâu, bốn mùa xanh thăm thẳm.Những thợ lặn tài ba nhất quần đảo mấy ngày liền cũng không tìm được tung tích.Suối Hoang bắt nguồn từ trong núi Đông Ngộ. Ban đầu chỉ là những cái khe chảyróc rách nhưng vừa ra khỏi rừng nước đã hung dữ và có những vực sâu thăm thẳm.Từ lâu, suối Hoang và núi Đông Ngộ đã nổi tiếng vì những câu chuyện hoangđường, hư thật lẫn lộn.Trên núi thỉnh thoảng buổi đêm lại xuất hiện những đốm lửa kỳ lạ. Người trongvùng đồn thổi, thêu dệt những chuyện kỳ lạ, vài người săn thú trong núi cố côngtìm kiếm nhưng đều không tìm thấy gì. Một số bị thương do rắn cắn, sốt rét hay đárơi vào đầu, về nhà thường nói lảm nhảm những điều không đâu. Người quanhvùng ít ai ở lại núi vào ban đêm.Chúng tôi có ba người tham gia cuộc hành trình này. Diệu bác sĩ, Thành kỹ sư cơkhí và tôi, giáo viên lịch sử.Hành trình bắt đầu từ một khe nước nhỏ chảy vào suối Hoang. Thành cho rằng cómột sự liên hệ nào đó từ những dòng nước chảy róc rách với những đốm lửa trênnúi vì những hôm suối Hoang chảy dữ dội thì những đốm lửa bùng lên dữ dội hơnthường ngày. Hôm cô văn công bị nước hút, lửa bập bùng trên núi gần như suốtđêm. Chúng tôi men theo một khe nước nhỏ, nước chảy ra từ các mạch ngầm trongđất, trong vắt và lạnh ngắt, không có tôm, cá nào sống trong dòng nước. Diệu bảo:“Không có sinh vật sống chứng tỏ nước bị nhiễm độc, mọi người không ai đượcuống”.Chúng tôi đi gần một ngày vòng vo trên núi nhưng chưa tìm thấy gì. Diệu bảo phảikiên nhẫn vì những đốm lửa chỉ xuất hiện vào ban đêm, buổi tối mới là thời điểmquan trọng nhất trong cuộc hành trình. Tôi và Thành tranh thủ trời chưa tối cầmdao phát một khoảng đất to bằng hai cái chiếu để chuẩn bị chỗ ngủ đêm. Chúng tôicó túi ngủ nhưng quyết định sẽ căng bạt và đốt lửa để ngủ, đề phòng những bấttrắc. Diệu khi đó sẽ chuẩn bị bữa tối bằng đồ hộp cho cả bọn.Chúng tôi ăn tối vào khoảng sáu giờ. Giữa rừng, sáu giờ chiều trời đã sâm sẩm tối.Tiếng một loài chim gì đó kêu rất to, mặt đất nổi lên những tiếng âm u của côntrùng sống ẩn dưới mặt lá khô. Diệu thính tai nhất, cô nghiêng vành tai sang bêntrái, bên phải rồi bảo chúng tôi: “Có cái gì sột soạt như tiếng người đi, hai cậu cónghe thấy gì không?”. Tôi và Thành căng tai lên nhưng chẳng nghe thấy gì cả.Thành bảo chỉ khéo tưởng tượng thôi, chẳng nghe thấy gì hết.Diệu lắng nghe thêm một lát nữa, cô nhắm mắt để tập trung. Một chốc, Diệu thìthầm: “Tớ tập trung cao độ, rõ ràng là có tiếng sột soạt, rất nhẹ thôi. Nghe thấy cảtiếng vạch qua những lá cây. Nhất định là có người hoặc một cái gì đó”. Tôi vàThành nhìn nhau, chúng tôi chẳng nghe thấy âm thanh nào cả.Tôi trấn an: “Có lẽ tiếng một con thú rừng nào đấy đi ăn đêm. Rừng này hết thú dữrồi nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận, cời đám lửa to lên”. Tôi và Thành mỗi ngườimột con dao lớn. Diệu cầm con dao gọt hoa quả. Tất cả dựa lưng vào nhau chuẩnbị hành động.Im lặng một chốc, ngay cả Diệu cũng không nghe thấy tiếng động nữa. Chỉ còntiếng côn trùng kêu ra rả trong đêm tối. Tôi không quen với những âm thanh côntrùng phát ra, nhiều năm sống ở thành phố chúng tôi không nghe những âm thanhnhư thế này. Nay bỗng nghe những tiếng rầu rĩ trong đêm tối, một cảm giác thânquen, chập chờn như những ký ức từ mười mấy năm về trước dội về.Trong âm thanh như thế này khó mà ngủ được. Chúng tôi phải đề phòng thú rừng,đề phòng cái tiếng sột soạt mà Diệu nghe được, tất cả cảnh giác cao độ. Tất cả chờđợi cái đốm lửa trên núi xuất hiện. Khi đi ai nấy đều quyết tâm nhưng giờ đây, tuykhông nói cảm giác của mình, chúng tôi đều cảm thấy cái gì đó gai gai sống lưng.Cảm giác giống như khi còn bé phải đi qua một cánh đồng rộng bát ngát vào chậptối mà không gặp một người nào.Cả ba đều yên lặng, căng tai, căng mắt nhìn trong đêm tối. Một âm thanh đâu đóđều đều dội về, âm thanh khi gần, khi xa nhưng nghe khá rõ. Chúng tôi tập trunglắng nghe xem đó là âm thanh gì. Thành bảo: “Các cậu nghe thấy không, âm thanhrất đều đặn, nghe như tiếng khóc”. Diệu quờ ngay lấy tay tôi siết chặt, ừ nghe nhưtiếng người đấy, nhưng mà ai đấy nhỉ, mà sao âm thanh lại khi xa khi gần.Một cảm giác âm u bao trùm, âm thanh nghe như tiếng hát buồn nhưng rất quenthuộc. Hình như chúng tôi đã nghe những âm thanh này từ đâu đó, đã lâu rồi. Âmthanh như vọng ra từ mặt đất, luồn lách giữa những lùm cây, bay trên trời cao rồihạ xuống mặt đất. Âm thanh n ...