Thông tin tài liệu:
Định mệnh là sợi dây vô hình trói buộc người đàn ông và người phụ nữ lại với nhau. Cô bước từng bước nặng nề xuống cầu thang cố tìm lại chút ký ức còn sót lại từ những cơn đau đầu nhói buốt đến tận xương tủy – hậu quả của một đêm vật vã với những thức uống có cồn.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đếm thời gianĐếm thời gianĐịnh mệnh là sợi dây vô hình trói buộc người đàn ông và người phụ nữ lại vớinhau.Cô bước từng bước nặng nề xuống cầu thang cố tìm lại chút ký ức còn sót lại từnhững cơn đau đầu nhói buốt đến tận xương tủy – hậu quả của một đêm vật vã vớinhững thức uống có cồn.Vốc một vốc nước lạnh vỗ vào mặt, cô soi mình trong gương. Cô đã trở thành cáigì thế này? Một cô gái lụy tình, một cô gái mượn rượu giải sầu vì thằng đàn ôngích kỷ – kiểu người mà cô trước nay vốn rất ghét. Cuộc đời thật trớ trêu. Cô gáitrong gương nhếch môi cười nhạo.Cô thay vội quần áo và vớ lấy mấy chiếc bánh quy trong hộp nếu không cô sẽ bịmuộn làm. Thế đấy, dù có bị thất tình thì vẫn phải đi làm. Không có người yêu vẫnsống được nhưng không đi làm… cô chết chắc.Thứ Hai nên không khí ở cơ quan cũng uể oải chẳng khá hơn tâm trạng của cô làmấy. Sẽ không như thế này nếu cả cuối tuần vừa rồi mọi người không phải vất vảchạy đôn chạy đáo lo cho chương trình kỷ niệm 10 năm thành lập công ty sắp tới.Con người ta lại cứ thích những thứ phù phiếm như thế. 1 năm, 5 năm, 10 năm…Người ta đặt mốc, đánh dấu rồi đặt tên cho những thứ như vậy. 7 năm, chính xácthì 4 ngày nữa là tròn 7 năm cô và anh yêu nhau. Giờ thì sao chứ? Những con sốvô cảm đó, giờ chúng chẳng còn một ý nghĩa nào ngoài việc làm cô tổn thương.Những cơn đau đầu lại ập đến, đau đến mức đôi lúc cô đã có ý nghĩ muốn làm tổnthương một ai đó để họ cũng cảm nhận được nỗi đau này. Rốt cuộc là cô đã uốngbao nhiêu rượu vậy?Cuối hạ với những cơn mưa không ngớt. Đường phố ướt nhẹp. Chà, thời tiết cũngphù hợp với tâm trạng của cô ghê! Nhâm nhi cốc cà phê, cô đứng gần cửa sổ ngắmnhìn phố xá bên dưới. Sắp hết giờ làm nhưng cô chẳng muốn về nhà một chút nào.Một phần vì cô ghét bị ướt một phần vì… từ giờ sẽ chẳng có ai đợi cô về nữa.-Em đứng đấy đi. Để anh lấy ô đã.Nhưng cô gái bướng bỉnh chỉ muốn chạy ngay ra chỗ anh thật nhanh.-Thật là, em chẳng bao giờ nghe lời anh cả. Dính mưa nhỡ ốm ra đấy anh lại phảichăm sóc em. Mệt chết được!-À, hóa ra là vậy. Tưởng anh quan tâm em ai ngờ… - Cô gái ra vẻ hờn dỗi.-Tất nhiên rồi. Chàng trai vẫn tiếp tục.-Nếu sau này anh mà bị ốm thì em cũng mặc kệ.-Em hứa rồi đấy nhé!Rồi cả hai phá lên cười. Mưa mỗi lúc một to hơn, những mảng ký ức cũng mờ dầncùng với tiếng cười nhạt nhòa trong tiếng mưa. Mọi người trong phòng đang xônxao vì hôm nay có bão về rồi những lo lắng rằng những trận lụt lịch sử có thể lặplại. Cơn bão cuối cùng của mùa hè.Thật tốt! Vậy thì cuốn đi giùm tôi tất cả, tất cả những gì thuộc về anh. Nhưng thựclòng cô sẽ chẳng bao giờ quên được anh trừ phi cô bị mất trí nhớ. Chỉ là cô sẽ cốđể không còn nghĩ đến anh từng phút từng giây như bây giờ nữa. Anh, đã là quákhứ rồi và quá khứ thì nên ngủ yên.Rẽ nước hai “con sông”, cuối cùng cô cũng về đến nhà. Cô ngập ngừng. Cô sợ mộtmình, sợ đối diện với cô gái mà cô nhìn thấy trong gương sáng nay, sợ nhìn thấycăn phòng bừa bộn với những chai rượu nằm lăn lóc, khăn giấy, những bức ảnh kỷniệm… Do dự, cô tra chìa khóa vào ổ và bật đèn.-YaaaaaaaaaaaaaaaChuyện gì vậy? Cô giật mình vì những tiếng pháo giấy nổ liên tiếp. Trước mặt côlà những gương mặt cười toe toét sung sướng vì đã làm cho cô bất ngờ.-Gì thế này? Gì thế? Làm sao mà các cậu vào được nhà tớ?Cô không ngớt đặt ra các câu hỏi trong khi cả người thì đang bị kéo vào bàn trongphòng khách. Một chiếc bánh ga tô với nến cắm lung linh đang đợi sẵn chờ cô.-Chúc mừng sinh nhật!-Happy birthday!Đủ thể loại các kiểu chúc mừng từ bạn bè cô. Mọi người nhao nhao dí dí vào mặtcô những hộp to hộp nhỏ lòe loẹt màu sắc. Bỗng cô bạn thân đập bộp vào đầu cômột cái.-Này, đừng nói là mày cũng quên cả sinh nhật mình đấy chứ!Vẫn thấy cái vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình của côcả lũ lao vào đánh túi bụi.-Đánh nó đi. Tụi mình vất vả cả buổi để cuối cùng nó thể hiện cái vẻ mặt như kiểu“Các người đang làm gì trong nhà tôi thế này?” à.-Còn tao đã khổ nhục chôm chìa khóa nhà nó.-Thôi đi, không có Minh Tinh này lên kế hoạch thì làm sao mọi người có thể hoànthành được hả?-Lại đùa! Ai là người phải gò công làm xe ôm đưa các bà đi mua hết thứ nọ đếnthứ kia hả?Cứ thế sinh nhật thứ 27 của cô trôi qua trong ngập tràn tiếng cười và sự ấm áp củabạn bè. Cô thực sự đã quên mất ngày sinh của mình. Người ta vẫn nói càng nhiềutuổi phụ nữ càng muốn giấu đi số tuổi thực của mình. Cô đã là một bà chị già,không còn trẻ trung như các em xì-tin nữa nên đáng nhẽ sinh nhật cô sẽ chỉ lànhững ly rượu, tiếng nhạc ồn ào trong các quán bar cùng những đứa bạn già chí cốtkhác.Thế mà những đứa bạn già chí cốt đó vẫn có thể cho cô một một sinh nhật đángnhớ như thế này như thể cô vẫn còn là một cô gái sắp đón tuổi 18 đầy mơ mộngcách đây 9 năm vậy. Ngoài kia mưa bão to như thế nào cô chẳng biết nhưng trongnày chỉ có tiếng cười mà thôi. Không một lời an ủi, không một tiếng động viêncũng chẳng ai hỏi vì sao cô và anh chia tay hay mọi chuyện diễn ra như thế nào cứnhư anh chưa từng tồn tại.Cả lũ ngồi đánh bài rồi kể chuyện ma đến đêm. Khi những cơn buồn ngủ kéo đếnthì ai nấy cũng đều đã thấm mệt. Cô mơ màng giữa những ánh đèn, những dây tua-rua trang trí lóng lánh đủ màu sắc rồi những khuôn mặt mờ dần, mờ dần cho đếnkhi tất cả bị bao trùm bởi một màu đen đặc quánh. Cô thấy anh đang đứng đó, nơiphát ra ánh sáng mờ nhạt, một mình.Cô bước đến gần hơn để chắc chắn rằng đó là anh. Đôi mắt sáng lấp lánh, nụ cườihiền hòa. Chính là anh. Cô có thể nghe thấy rõ tiếng tim mình đập thình thịch liênhồi. Anh ra hiệu cho cô nắm lấy tay anh rồi dắt cô đến trước một cánh cửa. Cô đitheo anh trong vô thức, tất cả những gì cô cảm nhận được là hơi ấm từ bàn tay anh,rất gần.Anh nhẹ nhàng mở cánh cửa. Một thế giới thật khác so với chỗ cô vừa đứng cáchđây không lâu: Một cánh đồng xanh bao la ngập tràn ánh n ...