Thông tin tài liệu:
Khoác chiếc ba lô nhỏ màu đen lên vai, Trúc Phương nhảy chân sáo ra phòng khách. Cô hơi khựng người khi thấy ba cô đang ngồi đối diện với 1 người đàn ông lạ. Người khách ăn mặc sang trọng và lịch sự.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đêm Về Hoa Quỳnh NởĐêm Về Hoa Quỳnh Nở Sưu Tầm Đêm Về Hoa Quỳnh Nở Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 19-October-2012Khoác chiếc ba lô nhỏ màu đen lên vai, Trúc Phương nhảy chân sáo ra phòng khách. Cô hơikhựng người khi thấy ba cô đang ngồi đối diện với 1 người đàn ông lạ. Người khách ăn mặc sangtrọng và lịch sự.Trúc Phương cúi đầu lễ phép:- Cháu chào bác.Ông Trường An trợn mắt:- Trúc Phương! Con chào gì lạ vậy?Tới lượt Trúc Phương nhíu mày:- Sao lại lạ hả ba? Bạn của ba, con không chào thế, ba lại mắng con hỗn hào.Ông Trường An lắc đầu:- Con thiệt. Nói hoài vẫn không bỏ tật hấp tấp. Trước khi muốn chào ai, con phải nhìn chứ! Đâylà Mạc Vũ, con trai bác Mạc Đình bạn thân của ba. Mạc Vũ là Cali trở về thăm quê hương. Cậuấy sẽ ở lại gia đình ta. Con tới làm quen đi.Trúc Phương le lưỡi. Cô thấy mình đúng là hấp tấp như lời ba nói. Khẽ liếc mắt về phía Mạc Vũ,bắt gặp ánh mắt anh ta cũng đang nhìn cô đầy tinh quái. Trúc Phương nghe tức cười nhưngkhông dám. Mạc Vũ tỉnh bơ, nét mặt anh ta thật lạnh lùng. Cứ như câu chào của Trúc Phươngchẳng xi nhê gì tới phong độ của anh ta.Trúc Phương hơi bất mãn. Cô ý thức được vẻ đẹp của mình. Và hàng tá con trai trường đại họcNgoại thương muốn kết bạn với cô, sẵn sàng đưa đón cô, chiều theo mọi ý thích của cô. Vậymà, tên Việt kiều này lại tỏ vẻ coi cô dưới tầm mắt hắn. Thiệt tức.- Hân hạnh được quen em, Trúc Phương!Hân hạnh được quen em, Trúc Phương!Giọng nói Mạc Vũ vang lên. Hắn có giọng nói ấm kinh khủng. Cô thầm nghĩ.Đặt bàn tay nhỏ bé của mình trong tay Mạc Vũ, Trúc Phương khẽ khàng:Trang 1/6 http://motsach.infoĐêm Về Hoa Quỳnh Nở Sưu Tầm- Dạ! Không dám.Bàn tay Mạc Vũ cũng mềm như tay con gái. Trúc Phương mỉm cười. Cô chủ động xiết tay hắn.Mạc Vũ nhăn mặt. Anh không nghĩ Trúc Phương dám dằn mặt mình! Nhưng cái xiết tay nhẹhều của cô bé, muốn gãy hết những ngón tay anh. Mạc Vũ thoáng chau mày, rồi anh lại điềmnhiên:- Trúc Phương có bàn tay thật... nóng!Biết Mạc Vũ bóng gió mình, Trúc Phương hơi nhếch mép:- Đã là con người, còn hơi thở và nhịp đập trái tim, da thịt ai không ấm chứ. Trừ ma!Dứt câu, cô quay sang ông Trường An nhỏ nhẹ:- Thưa ba, con xin phép.Ông Trường An hắng giọng:- Nhà có khách, con lại đi đâu nữa?Trúc Phương xụ mặt:- Chiều qua con đã xin phép ba. Hôm nay lớp con tổ chức liên hoan cuối năm.- Chiều qua con đã xin phép ba. Hôm nay lớp con tổ chức liên hoan cuối năm.- Ây da! Chỉ là buổi liên hoan thôi mà. Vắng con, bạn bè vẫn tổ chức được. Mạc Vũ vừa ở nướcngoài về. Con nên ở nhà giúp anh Vũ thu xếp phòng ở.Trúc Phương bặm môi:- Việc thu dọn phòng, đã có Hà Hương, chị ấy vẫn làm thường xuyên mỗi khi nhà có khách.Bạn bè đang chờ con, con không đến coi sao được hả ba?Ông Trường An sầm mặt, nhưng Mạc Vũ đã đỡ lời:- Bác đừng lo, cháu sẽ tự thu xếp được. Ở bên kia, ba má cháu luôn để cháu tự lập. Cháu đãquen rồi. Bác nên để Trúc Phương đi với bạn.Ông Trường An cười cười:- Vậy cũng được. Ngày mai con bé sẽ giúp cháu trong việc thăm lại thành phố.Quay sang Trúc Phương, ông dễ dãi:- Còn chưa chịu cám ơn cậu Vũ sao con gái.Trúc Phương bĩu môi. Ánh mắt cô sắc lẻm như muốn cắt nhỏ Mạc Vũ thành trăm mảnh. 1 sự đedọa chết người trong ánh mắt khá đẹp của cô gái. Mạc Vũ nghĩ.Anh nghe Trúc Phương đả đớt:- Cám ơn anh!Trang 2/6 http://motsach.infoĐêm Về Hoa Quỳnh Nở Sưu TầmGiọng nói chưa dứt, người đã ra tới ngoài cửa.- Con đi thưa ba.Ngọt ngào và lễ phép, Mạc Vũ thầm nghĩ.Nhìn qua ai không tin Trúc Phương hiền lành, ngoan ngoãn chứ. Vẻ thục hiền là lớp vỏ bọc kháchắc chắn của cô bé bướng bỉnh.Mạc Vũ vu vơ nghĩ và cười 1 mình.Trúc Phương thở phào như trút được gánh nặng. Cô phóng xe tới điểm hẹn với bạn bè cùnglớp.Niềm vui như biến mất khỏi khuôn mặt vốn tếu táo thường ngày của cô. Dù cô vẫn vui vẻ nóicười, tham gia cùng bạn bè đủ trò chơi. Nhưng, nó giống sự gượng ép. Bởi hình ảnh Mạc Vũ cứlẩn quẩn trong đầu cô. Bực bội! Trúc Phương mím môi:- Đã thích thì ta sẵn sàng tiếp! Hừ!Nhật Thủy ngó sát vào mặt Trúc Phương, khẽ cười:- Công chú nhỏ, lầm bầm gì như đọc kinh Coran vậy? Đừng bảo với tao, mày vừa xin vô đạoThiên chúa nhé.Trúc Phương nhăn nhó, kêu lên:- Con khỉ, kỳ cục quá. Tự dưng nhìn mặt người ta chăm bẳm. Tao rất tiếc vì sự lười biếng họcbài. Nếu siêng 1 chút, chắc chắn tao xin Cha theo Đạo liền. Đảm bảo Cha không chê.Nhật Thủy tưng tửng:- Mày kỳ thì có ...