Danh mục

Đến Phnôm Pênh thưởng thức món khách hãi, chủ sướng

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 127.61 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Từ những chị, những cô buôn thúng bán bưng, nước da đen nhẻm, chít khăn quanh đầu, tiếng Anh bẻ đôi không biết, đến các nhà hàng sang trọng bậc nhất Phnom Pênh cứ ngày này qua ngày khác bán một loại thức ăn được ưa chuộng mà du khách ai cũng khiếp vía: Côn trùng. Gợi nhớ ký ức Khmer đỏTại bến phà Niết – Luông (Neak Leung Ferry) – nơi gián đoạn duy nhất giữa các tỉnh phía Tây Nam của VN với thủ đô Phnôm Pênh, tôi mải mê nhìn các tấm panô có trương hình ảnh...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đến Phnôm Pênh thưởng thức món "khách hãi, chủ sướng"Đến Phnôm Pênh thưởng thức món khách hãi, chủ sướngTừ những chị, những cô buôn thúng bán bưng, nước da đennhẻm, chít khăn quanh đầu, tiếng Anh bẻ đôi không biết, đến cácnhà hàng sang trọng bậc nhất Phnom Pênh cứ ngày này qua ngàykhác bán một loại thức ăn được ưa chuộng mà du khách ai cũngkhiếp vía: Côn trùng.Gợi nhớ ký ức Khmer đỏTại bến phà Niết – Luông (Neak Leung Ferry) – nơi gián đoạn duynhất giữa các tỉnh phía Tây Nam của VN với thủ đô Phnôm Pênh, tôimải mê nhìn các tấm panô có trương hình ảnh của ba người: Thủtướng Hunxen - Chủ tịch Đảng Nhân dân Campuchia (CPP); Hoàngthân Norodom Ranariddh, Chủ tịch Đảng Funcipec và Chủ tịch ĐảngSRP - Sam Rainsy.Bỗng một cánh tay từ phía sau khèo tới, tôi quay lại và ngạc nhiêntrông thấy những thúng tôm được để trên đầu một người phụ nữ, màkhông hề có lấy một tấm bạt che.Cả một thúng hàng chất chồng, chia tôm làm 2 loại lớn và nhỏ mà chịnày không thèm lấy tay giữ. Có lẽ những năm tháng mưu sinh ở đôibờ đã giúp chị giữ được thăng bằng rất tốt khi để thúng trên đầu.Cạnh đó, những con sò nghêu bắt dưới nước xong cũng được luộc qualoa đại khái và đi rao bán.Giống như những người ở vùng quê nghèo này, chị không nói đượctiếng Anh, chỉ đến khi có phiên dịch thì tôi mới có thể trò chuyệnđược với Chanda - tên của chị bán tôm.- Tôm này ở đâu, mua và ăn như thế nào vậy chị?- Gia đình tôi bắt ở dưới sông, luộc xong là lên bán. Một bì ni lông là2.000 ria (nửa đô la).Dưới trời nắng như đổ lửa, giữa khói bụi xe mù mịt, không có dukhách nước ngoài nào dám mua ăn thử loại tôm sông. Duy chỉ cónhững người Khmer gần đó và cả các cán bộ của bến phà thì thoải máimua xong là bỏ vào miệng nhai như…ăn trái cây. Họ rất thích thú vớimón ăn thủy sản kiểu này.Bà Tư Rết, một người dân gốc Việt cạnh bến phà thì bảo: “Ba má tôikể rằng những năm qua đây, dưới thời tàn khốc của Khmer đỏ, do đóiquá nên nhiều người dân phải ăn đủ thứ để sống, chứ làm gì có gạo.Họ phải ăn nào là rau rừng, tôm, ốc, cua, rắn rít đến cào cào, châuchấu. Cứ hơ qua lửa là… quất luôn”. Hèn gì đến giờ, họ vẫn vậy.Tôi nghe mà muốn rùng mình. Bà Tư Rết bảo lên thủ đô còn có độiquân bán côn trùng đông hơn đây nhiều.Quốc hồn quốc túy chốn Thủ đôTới Phnôm Pênh, đang đi dạo trước bảo tàng diệt chủng Toul Sleng,tôi tá hỏa khi trông thấy đội quân hàng rong bán toàn côn trùng. “Sảnphẩm” gồm có: Rắn lục nướng nhuộm màu đỏ rực; nhện (tiếngCampuchia là a-ping), điên điển (giống con gián), châu chấu, cào càochiên cháy đen thui; nhộng luộc.Mỗi thứ nằm trong một bì ni lông để người mua dễ thấy. Khi mua,người bán sẽ bọc trong bì ni lông để người mua cầm khỏi dính tay.Samitt, du khách đến từ xứ sở sương mù Anh quốc bảo tôi: “Khiếpthật! Họ tận diệt cả những con rắn mới sinh, trong khi rắn là loài cảitạo môi trường và là động vật bò sát quý hiếm”. Tôi gật đầu tánthành.Đúng như dự đoán của tôi, không có vị du khách ngoại quốc nào dámmua loại côn trùng bán nhan nhản tại thủ đô. Chỉ có những người đànông Khmer cứ chiều đến là “canh me” cánh phụ nữ bán côn trùng dạođể mua về “chiết tửu”.Giá một bì ni lông gồm 4 con rắn nướng xiên que giá 3.000 ria (4.000ria bằng một đô la). Anh Thongsak, một người dân sống trên đường15 của thủ đô tự hào nói: “Côn trùng là món ăn khoái khẩu của ngườidân chúng tôi, vừa nhậu được, vừa ăn…lót dạ cũng được. Mỗi loạimột hương vị riêng nhé!”.Từ các đại lộ cho đến các khu sang trọng nhất thủ đô, từ chợ lớn đếnchợ nhỏ, nơi nào cũng có bán côn trùng. Cạnh chợ Oxay, Russia,Ocada, những người Khmer đi chợ xong là không thể quên mua côntrùng để mang về nhà ăn. Thông thường, họ mua về ăn kèm với cơmống (cơm đựng trong ống) như fast food (thức ăn nhanh) ở các nước.Khách thì hãi, chủ thì sướngThongsak rủ tôi về nhà anh thưởng thức… côn trùng. Đối với thượngkhách, thể nào người Khmer cũng mời ăn côn trùng. Trông thấy chúrắn con đã bị… xiên que nướng, tôi hãi quá nhưng Thong sak thì cứthoải mái cho vào miệng và nhai cả con. Vừa ăn, anh vừa khen rắnmua hồi chiều ngon hơn hôm mua ở chợ Oxay.Trước đây dưới thời Pol Pot, chỉ có những người nghèo sống tại cácvùng quê mới ăn côn trùng. Thế nhưng, giờ đây nó trở thành món ănkhông thể thiếu được trong đời sống của người dân. Ngay cả trên cácđại lộ lớn của thủ đô như: Norodom Bivd – nơi tập trung trụ sở củacảnh sát hoàng gia, đại sứ quán Nhật, Việt Nam, trụ sở ĐảngFuncipec…;thực đơn các nhà hàng sang trọng đều có món côn trùng.Giá các loại côn trùng ở đây đắt gấp 10 lần so với mua ngoài đường.Nhiều đại gia tại Pnôm Pênh khi tiếp khách ngoại quốc đều “chútrọng” các loại món ăn mà khách thì… khiếp, chủ thì… sướng. Giốngnhư người Thái, dân Khmer ăn rất cay cộng với nhiều tỏi. Côn trùngđược dọn ra bàn và chấm với nước mắm nồng nặc mùi cay của ớt tráivà mùi nồng của tỏi xắt.Phía trước hoàng cung, cũng có ...

Tài liệu được xem nhiều: