* Nhân vật chính trong truyện " Đẹp mãi mùa xuân" chính là cô em dâu trong gia đình. Hiện nay cô đang làm chủ nhà hàng Thanh Thảo tại Porltand, Oregon Lần đầu tiên tại thành phố Portland (Oregon), Hội Mỹ Thuật Việt Nam Hải Ngoại có tổ chức một buổi triển lãm tranh của năm họa sĩ Việt Nam, hiện nay đang định cư tại Hoa Kỳ
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đẹp Mãi Mùa XuânĐẹp Mãi Mùa Xuân Sưu Tầm Đẹp Mãi Mùa Xuân Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 19-October-2012* Nhân vật chính trong truyện Đẹp mãi mùa xuân chính là cô em dâu trong giađình.Hiện nay cô đang làm chủ nhà hàng Thanh Thảo tại Porltand, OregonLần đầu tiên tại thành phố Portland (Oregon), Hội Mỹ Thuật Việt Nam Hải Ngoại có tổ chứcmột buổi triển lãm tranh của năm họa sĩ Việt Nam, hiện nay đang định cư tại Hoa Kỳ. Riênghọa sĩ Tô Hải mới đặt chân leeen đất Mỹ vài năm nay. Vì trục trặc về lí lịch, giấy tờ nên sau mộtđợt thanh lọc cuối cùng ở một trại trên hòn đảo tại Nam Dương, anh mới được đi. Hải đã trảiqua thời gian 10 năm trong cảnh cùng cực, nhưng với túi đồ nghề anh mang theo trong lúc vượtbiên, chỉ với cây cọ và môt số mầu sắc, anh đã ghi lại hình ảnh của biển khơi và một số mầu sắc,ghi lại mây trời và núi biếc xung quanh anh như một an ủi, một niềm vui.Hải lại là một họa sĩ thích vẽ về biển. Từ con tim và trí óc cùng với niềm say mê vẻ đẹp, tưtưởng anh trong khi vẽ hình như bay bổng và chan hòa vào cõi mênh mang của biển cả, mâycao và núi non hùng vĩ ngút ngàn. Anh cũng muốn vẽ làm sao cho ngọn sóng dâng trào, nhưnghe được tiếng vỗ vào mỏm đá, vẽ làm sao cho cánh buồm no gió mà hình như nghe đươctiếng gió hú, đánh bạt được cả cánh chim biển ngoài khơi. Người họa sĩ khi vẽ không phải chỉ làngười chỉ biết chụp lại cảnh vật mà thực sự là một Tiểu Tạo Hóa . Bởi vì một bức tranh có giátrị nghệ thuật phải do chính con tim và khối óc tác giả tạo nên, trong đó họa sĩ, có quyền thêmchỗ này một chút, bỏ bớt chỗ kia đi và thêm mầu sắc cho cảnh trí được hoàn chỉnh và tươi đẹphơn.Trong phòng triển lãm, khách vào thăm mỗi lúc một vắng đi. Bỗng có một người đàn bà ăn mặcsang trọng, tóc cắt ngắn, mang gọng kính vàng, tuổi độ trung niên, nhưng còn giữ được nét đẹpvà trẻ trung bước gần đến họa sĩ Hải và hỏi:- Xin lỗi, ông có phải là họa sĩ Tô Hải không ạ?- Dạ phải.- Tôi muốn mua bức tranh Thù Biển ở đằng kia, ông tính bao nhiêu?Hải lưỡng lự một chút rồi trả lời:- Thưa bà bức tranh đó không bán chỉ để tặng một người. Bà có thể mua các bức họa khác vềTrang 1/7 http://motsach.infoĐẹp Mãi Mùa Xuân Sưu Tầmbiển như: Biển Đỏ, Biển Động, Biển Giận, Khóc Biển...Người đàn bà sau khi nghe Hải nói, hơi cau mặt, nhưng sau đó lại mỉm cười:- Người được ông tặng bức tranh chắc phải rất đặc biệt đối với ông?- Vâng, đó là người đã tạo nên một kỷ niệm khó quên trong cuộc đời họa sĩ của tôi.Người đàn bà không nói về bức tranh nữa mà hỏi anh Hải:- Sau này tôi muốn liên lạc thì địa chỉ của ông ở đâu?- Bà có thể tiếp xúc với văn phòng Hội Mỹ Thuật ở đây.Người đàn bà cám ơn rồi vội bước ra cửa. Trong khi đó Hải nhìn theo và tự nghĩ không biếtngười đàn bà này là ai? Ngoài khung cửa, Hải nhìn thấy ánh nắng chiều sắp tắt lịm và ánh đènđường đã bắt đầu bật sáng, khiến anh lại nhớ đến buổi chiều được đặt chân lên dàn khoan dầutrong hải phận Nam Dương vào một buổi chiều năm ấy.Hải nhớ rõ cuộc hành trình đi tìm tự do hơn Mười năm về trước. Chiếc ghe máy trở gần 70người, kể cả tài công, hoa tiêu và thợ máy âm thầm rời bến thuộc ven biển đồng bằng sông CửuLong. Chuyến đi đó thật là thuận buồm, xuôi gió như ước nguyện của mọi người. Họ lênh đênhtrên biển cả suốt năm ngày đêm, chỉ nghe tiếng sóng vỗ vào mạn ghe và ngửi thấy mùi mặnchát của nước biển. có lúc họ nhìn thấy tàu buôn của một vài nước, họ đánh tín hiệu cầu cứu,nhưng không một tàu nào đáp lại. Họ hiểu rằng lòng nhân đạo đối với thuyền nhân trong nhữngnăm gần đây đã bắt đầu mệt mỏi rồi. Thế mới biết yếu tố thời gian thật cay nghiệt. trước nagy230-4-1975, chỉ vì trễ mất mấy phút bận bịu với vợ con, con tàu Hải Quân Việt Nam Cộng Hòađã rời bến ra đi vĩnh viễn mà anh phải trả giá quá đắt: Bị ở tù CS gần chục năm, vợ con tráchmóc vì cuộc sống đói khổ, nhưng chỉ bốn năm sau đó, vợ con anh đã vượt biên cùng gia đìnhbên ngoại và hiện nay sống tại Mỹ. Khi ở tù về, dù có bạn bè níu kéo anh vào những hội nghệthuật này, hội nghệ sĩ kia, anh cũng quyết tâm ra đi. Một người bạn đã nói với anh:- Anh chỉ có vẽ thôi, có làm chính trị, chính em hay làm cho nhà nước gì đâu mà sợ!Hải Trả lời ngay:- Không đơn giản như vậy đâu bạn. Như anh đã biết, chính sách của Đảng và Nhà Nước là tất cảđều phục vụ cho một chế độ, nhất là văn hóa và văn nghệ. trong thời gian tôi bị tù ở miền Bắc,có dịp tiếp xúc với một số phạm nhân, trước đây là những cán bộ CS. Có anh cán bộ (bị tù vềtội kinh tế ) khi gặp tôi đã hỏi đùa: Kẻ chiến thắng và người bại sao lại gặp nhau ở đ ...