Thông tin tài liệu:
Để tránh ánh nắng chiếu vào mắt rồi ngó xuống cổ taỵ Vẩn còn sớm nhưng sao bà cứ bồn chồn trong dạ. Đêm qua bà hầu như thúc trắng. Bên cạnh bà, ông ấy cũng thao thức. Tâm trạng của cả hai như chiếc lọ đựng đầy hạnh phúc và lo âu. Khi chiếc lo chao nghiêng thì phần này thay thế phần kia hoặc trộn lẩn vào nhau nhưng rõ ràng vẫn là hai trạng thái đó. Bà Tùng Như lửng thửng bước ra sân. Thoáng thấy bà, người tài xế lật đật mở cửa xe. Bà...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đi Qua Miền Ký ỨcĐi Qua Miền Ký Ức Phương Oanh Đi Qua Miền Ký Ức Tác giả: Phương Oanh Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 19-October-2012Trang 1/192 http://motsach.infoĐi Qua Miền Ký Ức Phương Oanh Chương 1 -Để tránh ánh nắng chiếu vào mắt rồi ngó xuống cổ taỵ Vẩn còn sớm nhưng sao bà cứ bồn chồntrong dạ. Đêm qua bà hầu như thúc trắng. Bên cạnh bà, ông ấy cũng thao thức. Tâm trạng củacả hai như chiếc lọ đựng đầy hạnh phúc và lo âu. Khi chiếc lo chao nghiêng thì phần này thaythế phần kia hoặc trộn lẩn vào nhau nhưng rõ ràng vẫn là hai trạng thái đó.Bà Tùng Như lửng thửng bước ra sân. Thoáng thấy bà, người tài xế lật đật mở cửa xe. Bà địnhkhoát tay từ chối nhưng lại thôi. Dựa đầu vào ghế bà nhắm mắt lại cố không để ý đến những ýnghĩ đang đuổi nhau trong đầu.Quỳnh Lâm đang đi về phía bà, dáng mảnh mai, gương mặt thanh tú phảng phất nét buồn. BàTùng Như thở dài, nó vẫn còn trẻ quá.- Con xuống đây ngồi với mẹ.- Da.Với dáng gồi nghiêng nghieng, trông Quỳnh Lâm mềm mại như vừa bước ra từ bức tranh tố nữ.Hai tay cô nắm vào nhau và đặt trên đùi, những ngón tay thon gầy, trắng muốt và chiếc nhẩnkim cương quen thuộc nằm ở ngón giửa. Từ lúc không còn Như Vũ thỉnh thoảng cô mới manghoặc chỉ mang vào những dịp quan trọng. Thay vào đó là chiếc nhẩn bình thường, chiếc nhẫncô đã không mang trong ngày cưới. Chỉ nghĩ đến điều này cùng là tim bà nhói đau.Bà nhớ gương mặt Như Vũ lúc nhận nó từ tay bà.- Đẹp quá. Con nghĩ nó rất thích hợp với Lâm. Cảm ơn mẹ đã tặng cho chúng con món quà quýgiá này. Con biết với mẹ nó còn mang giá trị rất lớn về mặt tinh thần.Dù bà cố thuyết phục nhừng Vũ vẫn khăng khăng dùng nó trong ngày cưới thay cho chiếc nhẫntruyền thống. Giờ Quỳnh Lâm đã gầy đi rất nhiều nên nó không còn ở vị trí cũ. Chiếc nhẫn nằmở ngón giửa. Bà Tùng Như thở dài, suốt bao năm qua nhưng đến giờ thì nó không còn làm trònnhiệm vụ của mình nửa.Bên cạnh bà, Quỳnh Lâm vẩn im lặng. CÔ rất ít lời. Quỳnh Lâm sống thiên về nội tâm nhưngkhông hoàn toàn khép kín. Bà biết bên trong nội thân thể bé nhỏ mảnh mai là một nghị lựcsống rất đáng để bà khâm phục. Quỳnh Lâm đã luôn luôn làm bà ngạc nhiên, ngay từ buổi đầutiên cô đên thăm gia đình này.Hôm đó Như Vũ hẹn với cả nhà sẽ đưa bạn gái về dùng cơm. Bà chuẩn bị rất chu đáo vì Như Vũchưa từng dắt ai về giới thiệu, dù bà biết anh yêu khá nhiều người bên ngoài. Sau này nhắc lại,mọi người đều xúm nhau vào trêu vì trong lần gặp mặt ây nàng dâu không gặp rắc rối nào,còn bà gia thì lại lăn dung ra xỉu vì quá... hồi hộp. Bà Tùng Như bần thần nhớ lại, ký ức còn rỏnét quá. Dường như chỉ mới hôm qua.Lần đầu tiên ấy, bà đã rất lo và hơi giận khi chúng về khá trễ so với giờ hẹn. Ngay lúc đứng lênđể đáp lại lời chào của Quỳnh Lâm thì một cơn chóang kéo đến bất ngờ làm mắt tối sầm, đầu ócTrang 2/192 http://motsach.infoĐi Qua Miền Ký Ức Phương Oanhquay mòng mòng, bà ngã xuống. Quỳnh Lâm đứng gần nhất cô đỡ ngay lấy bà. Bàn tay mà chimột thoáng trước đay bà e ngại vì vẻ manh mai, yếu đuối của nó, giờ mánh mẻ đến o ngờ. côdìu bà vào trong rồi lần lượt đo huyết áp, khám bệnh sau đó kê toa không quên cẩn thận ghi chobà một số lời khuyên về chế độ ăn uống, tập luyện nghĩ ngơi.Bà Tùng Như như đánh mất vai trò chủ nhà của mình và vì thế buổi gặp mặt cũng không còndiễn theo đúng trình tự của nó. Bữa ăn chiều bị bỏ quên ngoài kia. Người yêu của Như Vũ cũngkhông im lặng chờ nghe các câu hỏi để trả lời một cách rụt rè, thay vào đo bà lại phải ngoanngoãn trả lời từng câu hỏi của cộ Cuối cùng thì vị khách quý được mong chờ nhất này phải đíchthân xuống bếp hâm nóng thức ăn phục vụ cho bà và hai người đàn ông đang bối rối lo lắng đếnđờ người vì bị rơi vào tình huống bất ngờ ngoài dự kiến ấy.Bà Tùng Như xoa trán. Bà nhớ con trai đến cồn cả ruột gạn Ánh mắt nụ cười dáng điệu của nóin vào ký ức bà đến từng chi tiếc nhỏ. Vũ ơi !Bà giật mình ngồi thẳng dây. Dường như mình đã gọi thành lời. Bối rối bà quay sang QuỳnhLâm. Cô vẩn ngồi yên. Chỉ là ảo giác thôi. Bà Tùnh Như thở dài rồi dựa sâu hơn vào ghế đểtránh nhìn vào gương mặt dịu dàng nhưng đầy nét trầm tư ấy.Bà đã lầm, không phải là ảo giác, Quỳnh Lâm đã nghe tiếng gọi rất khẻ của người bên cạnhnhưng cô vờ như không. Cô biết vết thương vẩ còn sâu hoắm, nó luôn nhắc mọi người nhớ đếnsự hiện diện của mình bằng những vết cắt nghiến vào da thịt. Cả nhà vẩn chưa quen sự vắngmặt của anh. Và điều này làm cho họ gượng nhẹ hơn khi đối xử với nhau.Từ trong nhà, ông Tùng sải từng bước dài ra sân. Nắng sớm lấp loá ...