Thông tin tài liệu:
Gió về. Gió đánh dấu sự xuất hiện của mình bằng một thoáng lay động xao xác trên mấy tàu đu đủ vàng héo rũ sau một đợt ngâm nước lũ dài dằng dặc từ tháng trước. Gió chiếm lĩnh không gian chiều bàng bạc bằng cái lướt mình băng băng, xô đẩy mấy cụm mây hồng ngã đè lên nhau thành những lớp vảy chồng chất như vảy cá. Gió tràn qua mái ngói đỏ dừ, rải tá lả một lớp bụi nâu nâu cũ xỉn lên cái sân xi măng lổ chổ vết nứt và vết phân gà...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đi qua mùa gió Đi qua mùa gió TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN THỊ KIM HOÀGió về. Gió đánh dấu sự xuất hiện của mình bằng một thoáng lay động xao xác trên mấy tàu đuđủ vàng héo rũ sau một đợt ngâm nước lũ dài dằng dặc từ tháng trước. Gió chiếm lĩnhkhông gian chiều bàng bạc bằng cái lướt mình băng băng, xô đẩy mấy cụm mây hồng ngãđè lên nhau thành những lớp vảy chồng chất như vảy cá. Gió tràn qua mái ngói đỏ dừ, rảitá lả một lớp bụi nâu nâu cũ xỉn lên cái sân xi măng lổ chổ vết nứt và vết phân gà trắngmốc meo. Đang ngồi kết lại hột nút sổ chỉ trên áo bé Bo, nghe tiếng gió hờ qua khe cửa, cây kimbé xíu trên tay chị bất giác đi lệch đường đâm vào tay nhói buốt. Một giọt máu đỏ hồngrất nhanh tứa ra trên đầu ngón tay như một hạt đậu tí hon tròn trĩnh. Bo tinh ý trông thấyvội chộp lấy tay mẹ cho vào cái miệng nóng hổi. Chị thấy đôi môi nhỏ chúm chím củacon quắp chặt lấy ngón tay mình. Cảm giác cái lưỡi hồng mềm mại, xinh xẻo của con béve vuốt trên vết xước lẫn vết chai không biết từ lúc nào gồ lên như một cái gò nổi trênđầu ngón tay chị. Chút nhoi nhói vừa đến bỗng trở nên nhẹ hẫng rồi biến mất, cũngnhanh giống như khi nó xuất hiện . “Hư! Dơ nè!”- Chị rút nhanh ngón tay ra khỏi miệng con . “A! Con biết rồi máu có vị mặn mặn!” Con bé reo lên, mắt hấp háy vui như kiểu ngườivừa phát kiến ra điều gì thật vĩ đại. “ Sao máu lại mặn thế mẹ? Vì mẹ ăn nhiều muối đúngkhông?” Chị xoa cái đầu tròn ủm của đứa con gái lên sáu, cười không ra tiếng. Ở cái tuổi nàyngày xưa chắc chị luôn vẫn theo chân rầy rà mẹ mình với những câu hỏi vì sao như conbé bây giờ. Không biết mẹ có bực mình lên mà gắt um như chị đôi lúc vẫn làm với bé Bokhông nhỉ? Chị không nhớ nữa. Những mảng ký ức tuổi thơ xinh xẻo trong chị lẫn đâu đótrong cái vũng lớn ngổn ngang những điều cần nhớ, cần làm: Qua nhà bác Hai xin rơm vềlót ổ cho máy con gà mái. Cạp lại mấy chỗ rách trên tấm sáo che trước sân. Kiếm vải vụnnhét mấy cái lỗ thông gió trên khung cửa. Đan cho bé Bo thêm cái áo len…Bao nhiêu làviệc cần làm để mẹ con chị đi qua mùa gió. Cái mùa mà chị luôn ghét nhất trong năm. Nhà nằm ngay họng gió. Suốt cả thời thơ bé rồi thời thiếu nữ, chị không biết mình đãtừng nguyền rủa gió bấy nhiêu lần. Gió làm con diều duy nhất ba làm cho chị đứt dây baymất, gió tung tập sách chị xuống mương nước sau nhà, gió ghì tay lái để chiếc xe chị đạpmỗi chiều đi học về nặng trịch những vòng quay, xô chị loạng choạng gần sắp ngã. Giólàm xơ xác mái tóc dài, làm xù xì làn da con gái. Gió gợi chị nhớ về một trưa nắng nhạtnhòa, mẹ chị chạy ngược gió theo cái dáng gần mờ khuất của ba nơi cuối con dốc dàidằng dặc. Chị nách đứa em trai còn thò lò mũi dãi đợi mẹ trên đầu dốc, thấy vỡ ra trongcái bóng liêu xiêu trở về của mẹ những sợi gió đeo dính nỗi đau. Mẹ không một lần nhắcvề ba từ sau buổi trưa ấy đến cuối cuộc đời mình. Chị cũng không nhắc. Sợ sẽ lại thấynhững sợi gió mang vết thương ngỡ cũ nhưng chưa hề khép miệng. Vết thương đó chẳng bao giờ khép miệng. Chị biết điều đó vào cái ngày mẹ mất. Khiem trai chị ôm di ảnh mẹ, chống cái gậy đầu bịt vải trắng, lạnh lùng đi qua một ông giàmắt ướt bàng hoàng run rẩy trên đôi chân vừa trải qua cuộc hành trình dài. Đi sau nó, chịcố giữ cho ánh mắt mình đừng rớt lại. Ngôi nhà chị em chị đã quen rồi chỗ trống của mộtngười cha. Sự trở về muộn màng không cứu vãn được những gì đã bị thổi tung đi trongmùa gió tràn năm cũ. Ông già một mình lóc cóc xuôi dốc. Chị gục đầu xuống gối nghetiếng đứa em vọng vào ngực mình tưng tức, nghèn nghẹn: “Mình không nhận ổng có ác lắm không Hai?”. Cảm giác lúc đó sao mà y như cái lúc nó bỏ mặc cái xe dừng ngã chỏng chơ ngoài sân,sầm sập tuôn vào nhà như một cơn gió chướng: “Hai làm vầy mà coi được hả Hai? Hai không nghĩ cho Hai, cho em thì cũng phải nghĩcho đứa nhỏ sau này chứ? Hai làm chi rồi đời Hai khổ, nó khổ, em cũng khổ! ” Người ta nói trẻ con khôn là khôn từ trong bụng mẹ. Ở trong nơi tưởng chừng như đenđặc và khép kín đó, trẻ vẫn nghe, vẫn cảm nhận được hết những gì xảy ra ở thế giới bênngoài. Không biết có phải vì lúc đó nghe cậu Ba rầy mẹ, biết cậu làm mẹ buồn, mẹ khóchay không. Mà từ khi rời bụng mẹ cho đến tận ba bốn tuổi, mỗi lần cậu về chơi vừa nhácthấy mặt là Bo ré lên khóc lóc, ấm a ấm ức, dỗ mãi không chịu nín cho. Một đợt cậu làmlì, cứ xáng lại bế bổng lấy, Bo ta biết quẫy đạp không xong liền cắn cho cậu một phát rõđau vào bắp tay. Tối cậu giơ ra cho mẹ xem dấu mấy cái răng sữa nhỏ xíu vẫn còn hằn đỏlừ trên da, cười buồn: “Chắc hồi xưa em kêu Hai bỏ nó nên giờ nó ghét em, cắn cái nào ra cái đó. Thấychưa?”. Nhưng đó là cái thời Bo chưa biết chuyện. Bo nằm trong bụng mẹ thấy mẹ buồn màgiận cậu, chứ đâu hiểu cậu thương mẹ đến nhường nào. Cậu dạy trên phố, quen cô giáo chung trường. Ngày ra mắt, ba cô giáo nói kháy mộtcâu: “Nghe đâu chị Hai cậu sắp lên chức? Hôm nào dẫn anh rể sang nhậu chơi!”. Cậu táimặt trong cơn giận. Dứt cái ...