Thông tin tài liệu:
Lá cách xa ô cửa sổ chỗ Hồng Miên ngồi một hành lang. Đó là một hàng cây nhạc ngựa xanh mướt đến nao lòng. Hàng nhạc ngựa cứ nghiêng đầu về phía sân và theo mùa cứ lắc mình trong gió trút xuống biết bao nhiêu lá. Lá xoay tròn, ngả nghiêng đùa với nhau trước khi đậu trên vai một ai Đó trong sân. Có lẽ ngoài Miên ra, chả đứa nào trong lớp lại mơ màng vì cái lũ... lá rải ngập lối đi như vầy. Đang mênh mang trôi theo lá, Miên bỗng giật mình...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đi Qua Ngày Biển ĐộngĐi Qua Ngày Biển Động Trần Thị Bảo Châu Đi Qua Ngày Biển Động Tác giả: Trần Thị Bảo Châu Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 19-October-2012Trang 1/168 http://motsach.infoĐi Qua Ngày Biển Động Trần Thị Bảo Châu Chương 1 -DIV class=noidung id=fontchu style=LINE-HEIGHT: 150% align=justify>Lá cách xa ô cửa sổ chỗ Hồng Miên ngồi một hành lang. Đó là một hàng cây nhạc ngựa xanhmướt đến nao lòng. Hàng nhạc ngựa cứ nghiêng đầu về phía sân và theo mùa cứ lắc mình tronggió trút xuống biết bao nhiêu lá. Lá xoay tròn, ngả nghiêng đùa với nhau trước khi đậu trên vaimột ai Đó trong sân.Có lẽ ngoài Miên ra, chả đứa nào trong lớp lại mơ màng vì cái lũ... lá rải ngập lối đi như vầy.Đang mênh mang trôi theo lá, Miên bỗng giật mình vì cú giật chõ của Hà Mi.Giọng con nhỏ bực bội:– Anh Trí lại gởi tin nhắn cho mày nè.Dúi vào tay Miên cái Siemens màu xám bạc, nớ cộc lốc:– Trả lời đi! Không ồng lại nhắn tin nữa.Hồng Miên nhìn vộì lên bục giáng, nơi thầy đang say sưa với Giá trị thặng dư” của môn Kinh tếkhô khan, khó nuốt. Thấy thầy mãi hùng hồn nói, Miên cụp mắt xuống màn hình.“Hẹn Miên lúc tan học ớ quán Rêu. Anh chờ Miên mím môi nhấn liên tục nhữag chữ cái trênđiện thoại.Em không rảnh. Anh đừng chờ.Gởi tin nhắn xong, Miên nói:– Tại mày cho Trí sớ chớ không phải tại tao, mày đừng càu nhàu.Hà Mi lầu bầu:– Ờ tại tao... Đúng là làm ơn mắc oán.Hồng Miên nhột nhạt vì những lời của Hà Mi. Nó trách cô, nhưng rõ ràng tại nó cho Trí số diđộng cua mình mà. Cô biết Mi làm thế vì bãn thân nó muốn nhặn được điện của Trí, nhưngkhông ngờ anh chàng lại nhắn tin cho cô. Hồng Miên cố tập trung nghe giảng nhưng khôngđược. Chậc! Thật khó xử Lẽ ra Trí không nên làm thế vì không tế nhị chút nào.Hà Mi lại đẩy cái Siemens về phía Miên. Dòng tin nhắn rõ từng chữ.Anh vẫn chờ đến khi nào gặp được Miên.Nuốt nước bọt, Miên khẽ liếc Hà Mi. Mặt con nhỏ lạnh như băng sơn khiến cô thấy mình có lỗi.Miên thì thào:Trang 2/168 http://motsach.infoĐi Qua Ngày Biển Động Trần Thị Bảo Châu– Xem như tao không biết những tin nhắn này. Cứ để anh chàng chờ mút mùa. Nhé?Hà Mi gầm gừ trong cổ:– Vậy khác nào tao là đứa chơi xấu với bạn.Hông Miên bối rối:– Tao không biết làm sao cho Đúng nữa.Hà Mi cười khấy:– Thì cứ tới quán Rêu. chớ sợ gì.Hồng Miên so vai:– Tao không thích chớ không phải sợ.– Vậy lại càng phải tới để nói rõ với Trí là màỵ. gh...ét.Miên chớp mắt vì từ ghét được nhỏ Mi cố tình kéo dài đầy mai mỉa.Thường ngày mồm mép Hồng Miên cũng thuộc dạng có quai ấy, vậy mà hôm nay cô đành nhịnHà Mi. Chẳng qua cô muốn giữ êm ấm tình bạn của hai đứa chớ cô sợ gì ai.Hà Mi lại thách thức:– Sao? Mày sợ hay ghét?Hồng Miên làm thinh vì thấy thầy nhìn mình. Đợi thầy quay đi, Miên mới nói:– Tao muốn im lặng. Đó cũng là một cách trả lời với Trí.– Tùy mày!Chuông reng!Hồng Miên vơ vội tập vở bỏ vào túi xách rồi ào ào chạy ra khỏi lớp, mặc kệ Hà Mi réo ở đằngsau.Cô sợ bị Trí... phục kích ở cổng trường lắm, nên chạy vội sang lớp Thái An để nhờ vả. Đứnglóng ngóng một hồi, cô mới thấy nó đủng đỉnh bước ra.Không đợi con nhỏ hỏi, Miên bảo:– Mày dắt xe ra cổng rồi chạy ra đầu đường cho tao nhờ.Thái An hóm hỉnh:– Lại bị khủng bố à?Hông Miên đưa chìa khóa và thẻ ra cho An rồi vòng ra cống sau bằng nhưng bước chân thậtnhẹ của người đang chơi trò trốn tìm.Ra tới đầu đường, Miên thở phào khi nghe An bảo.Trang 3/168 http://motsach.infoĐi Qua Ngày Biển Động Trần Thị Bảo Châu– Chả có ai... Đón lòng mày ở cống cả ngốc ạ! Đúng là khéo tưởng tượng.Miên ậm ự:– Vậy là hắn đang ở trong quán Rêu. Cho hắn chờ tới... mùa thu lá bay luôn.An tò mò:– Hắn nào? Phải Trí không? Sao mày lại nỡ đẻ hắn làm cây si rụng lá vậy?Ngồi lên yên sau cho An chở, Hồng Niiên chép miệng:– Không làm vậy nhỏ Hà Mi ăn thịt tao mất.Thái An bĩu môi:– Nhằm nhò gì con quái ấy. Phận ai nấy lo, duyên ai nấy huớng. Trí có thích nó đâu.– Nếu là mày, tao sẽ không làm thế, trừ khi... Mà thôị. Thấy An bỏ lửng, Miên hỏi tới:– Trừ khi cái gì?Thái An cười khi thấy Miên bị mắc bẫy:– Trừ khi mày khoái Trí nhưng còn làm màu.Miên mím môi bấu mạnh vào eo Thái An làm nó giẫy nẩy:– Nè! Xe ăn bây giờ!Hồng Miên dấu môi:– Xì! Hổng sợ....Im lặng được mấy giây, Hồng Miên ngập ngừng:– Có bao giờ hắn vẫn chờ, dù tao không tới không?Thái An tằng hắng:– Có chớ! Mà mày không thích ...