Thông tin tài liệu:
Chiếc xe lăn bánh chậm rồi dừng hẳn trước sân một ngôi biệt thự sang trọng. Trừ trên chiếc Toyota bước xuống. Ngân Thủy giọng vui vẻ: - Anh Nguyễn, lát nữa anh đừng quên ghé đến shop lấy gói hàng lúc nãy tôi bỏ quên đấy nhé. Nguyễn - một anh chàng tài xế cao lớn, khuôn mặt ngôi ngô trạc ba mươi tuổi - hắng giọng: - Được rồi, tôi nhớ chứ. Ngân Thủy nhí nhảnh: - Lúc nãy tôi đã phone cho bà chủ shop, anh đến là họ đưa túi hàng ấy liền đó.Họ không...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đi Qua Nỗi NhớĐi Qua Nỗi Nhớ Châu Liên Đi Qua Nỗi Nhớ Tác giả: Châu Liên Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 19-October-2012Trang 1/143 http://motsach.infoĐi Qua Nỗi Nhớ Châu Liên Chương 1 -Chiếc xe lăn bánh chậm rồi dừng hẳn trước sân một ngôi biệt thự sang trọng. Trừ trên chiếcToyota bước xuống. Ngân Thủy giọng vui vẻ:- Anh Nguyễn, lát nữa anh đừng quên ghé đến shop lấy gói hàng lúc nãy tôi bỏ quên đấy nhé.Nguyễn - một anh chàng tài xế cao lớn, khuôn mặt ngôi ngô trạc ba mươi tuổi - hắng giọng:- Được rồi, tôi nhớ chứ.Ngân Thủy nhí nhảnh:- Lúc nãy tôi đã phone cho bà chủ shop, anh đến là họ đưa túi hàng ấy liền đó.Họ không gâykhó khăn gì đâu.- Vâng...Nghiêng đầu nhìn Nguyễn. Ngân Thủy giọng quan tâm:- Giờ anh định đánh xe đi rửa à?Nguyễn gật đầu:- Vâng...Ngắm nhìn chiếc xe bóng loáng, nước sơn màu đỏ như rực lên dưới ánh mặt trời. Ngân Thủy sôinổi:- Tôi thấy xe vẫn còn sạch mà.Nguyễn hắng giọng:- Tôi cũng thấy là như thế nhưng ông chủ yêu cầu tôi phải đem xe đi rửa định kỳ cứ nửa thángmột lần.Ngân Thủy khẽ nheo mắt:- Cho dù xe khg bẩn lắm?Nguyễn so vai:- Đúng thế. Như cô chủ thấy đó, chiếx xe bóng như lau. Chỉ cần chùi sơ là được, nhưng ông chủvẫn bảo mang xe đi rửa. Mỗi lần như thế mất nhiều thời gian lắm.Ngân Thủy chu môi:- Thế thì anh nói dối ba tôi là đã đem xe đi rửa rồi, ba tôi cũng đâu có biết.Nguyễn tặc lưỡi:Trang 2/143 http://motsach.infoĐi Qua Nỗi Nhớ Châu Liên- Tôi không thích nói dối.- Một sự nói dối chẳng làm hại đến ai mà.Nguyễn nhún vai:- Vì ông chủ đã tin tưởng nên tôi không có lý do gì mà làm ngược lại điều ông chủ yêu cầu cả.Ngân Thủy đong đưa chiếc xắc trong tay:- Anh thấy ba tôi như thế nào?Nguyễn nhìn Ngân Thủy một cái. Nhận xét một người khác không phải là thói quen củaNguyễn, nhất là người ấy lại là ông chủ của mình.Anh trầm giọng:- Sao cô lại hỏi như thế?Ngân Thủy mỉm cười:- Có đến mấy người tài xế trước đây đều chạy dài ba tôi và cho là ông khó tính. Chỉ có anh làlàm được quá ba tháng. Vì thế tôi muốn biết là anh có dễ chịu khi làm tài xế cho gia đình tôikhông?Nguyễn thẳng thắn:- Đó là một câu hỏi khó trả lời.Ngân Thủy chu môi:- Tôi chỉ tò mò một chút thôi chứ cũng không bắt anh phải nói ra những suy nghĩ của mình đâu.Nguyễn so vai. Anh đoán là Ngân Thủy cũng biết là anh phải cố đè nén lắm khi làm việc choông Vĩnh Phúc - ba của cô.Nhìn thấy vẻ mặt trầm ngâm của Nguyễn, Ngân Thủy cười hồn nhiên:- Bộ anh giận tôi hả?Nguyễn giật mình:- Không.Cô khẽ nheo đôi mắt đẹp:- Ba mẹ tôi la tôi hoài vì cái tính tò mò thích hỏi này hỏi khác đấy.Sập mạnh cánh cửa xe, Nguyễn trầm giọng:- Chào cô... Tôi đi lấy gói hàng của cô đây.Ngân Thủy mỉm cười:- Cám ơn...Trang 3/143 http://motsach.infoĐi Qua Nỗi Nhớ Châu LiênĐang tung tăng đi vào nhà, cô chợt xoay người lại:- Quên nữa, trưa nay ba tôi có về không, anh Nguyễn?Nguyễn vội đáp:- Không...Ngân Thủy cong môi:- Vậy sao?- Ông chủ bận tiếp một khách hàng nên không dùng cơm trưa với bà và cô được.Ngân Thủy lắc đầu cười:- Tôi biết mà. Công việc của ba tôi làm lu bù vẫn không hết. Thôi anh đi đi...Nguyễn cho xe chạy ra khỏi cổng. Chỉ một lát sau, chiếc Toyota bóng lộn hòa trong dòng chảylưu thông trên phố.Xoay nhẹ vô lăng. Nguyễn buồn rầu nghĩ đến tình cảnh của gia đình mình. Ba mất sớm, mẹ anhlại đau ốm liên miên nên gia cảnh ngày một khó khăn.Thi tú tài xong, anh bị gián đoạn đến mấy năm giờ mới có điều kiện học tiếp đại học. Chỉ cònmấy tháng nữa là ra trường nhưng Nguyễn cảm thấy thời gian đó thật là quá dài đối với anh.Anh không biết mình còn có thể theo đuổi được việc học không khi đồng lương tài xế của anhchỉ có thể chi phí thật tiện tặn cho cuộc sống của hai mẹ con chứ chưa nói gì đến những lầnphải vào bệnh viện đột xuất của mẹ anh...Sau khi rửa xe xong và ghé vào shop lấy túi hàng Ngân Thủy bỏ quên, Nguyễn vội đánh xe vềnhà.Lúc này, Ngân Thủy đã xuất hiện thật trẻ trung trong bộ đồ short mày hồng phấn thật dễthương.Cười thật tươi, để lộ những chiếc răng đẹp và nhỏ nhắn cô chu môi hỏi:- Họ có làm khó anh không?Nguyễn lắc đầu:- Không. Cô là khách quen ở đó mà.Ngân Thủy cười:- Nhưng có lẽ cũng nhờ anh có vẻ lịch sự, đàng hoàng nên người Thu An mới tin tưởng đó.Hôm trước tôi cũng để quên túi đồ, nhờ một tên bạn trai cùng lớp lấy giùm ...