Mở cửa cho Tâm với dáng vẻ sợ hãi, khuôn mặt trắng xanh hok còn giọt máu, bà giúp việc khó nhọc nói với Tâm từng chữ: -Cô.. đến.. đúng… lúc q..u..á …c..ô.. c..h..ủ …cô chủ lại …lên cơn r…ồ…i tôi…. Tôi… sợ …quá…. -Hay là gọi bác sĩ đến. -Trước…trước…. đây ông chủ cũng đã….. làm vậy nhưng… vô ích thôi. -Vậy phải làm sao bây giờ? -Chỉ còn cách chịu đựng, …….chờ cho cô chủ qua cơn điên dại. -Chị ấy như thế bao lâu rồi? -Ba bốn bữa nay cô chủ rất hung dữ, hằn học với...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đi tìm bình yên – phần 4Đi tìm bình yên – phần 4Mở cửa cho Tâm với dáng vẻ sợ hãi, khuôn mặt trắng xanh hok còn giọt máu, bàgiúp việc khó nhọc nói với Tâm từng chữ:-Cô.. đến.. đúng… lúc q..u..á …c..ô.. c..h..ủ …cô chủ lại …lên cơn r…ồ…i tôi….Tôi… sợ …quá….-Hay là gọi bác sĩ đến.-Trước…trước…. đây ông chủ cũng đã….. làm vậy nhưng… vô ích thôi.-Vậy phải làm sao bây giờ?-Chỉ còn cách chịu đựng, …….chờ cho cô chủ qua cơn điên dại.-Chị ấy như thế bao lâu rồi?-Ba bốn bữa nay cô chủ rất hung dữ, hằn học với mọi thư, sáng hôm nay thì tựnhiên la hét đập phá mọi thứ xung quanh, mà lần này cô chủ hung dữ hơn mấy lầntrước rất nhiều.-Hay chúng ta lên đó coi chị ấy sao rồi?-Thôi tôi sợ lắm, lỡ như….-Hok lẽ để mặc chị ấy như thế sao? Nếu bà sợ thì cứ ở đây, để con lên một mình.-Nhưng mà…………cô cẩn thận đó.Tâm đi thẳng lên phòng Nhi, vừa mở cửa hé đầu vào nhìn chưa thấy gì thì Tâm đãbị một cái chậu hoa bay vào đầu, cũng may đi học võ có tập mấy bài phản xạnhanh nên Tâm né được. Nhi đang đứng đó đôi mắt mở to trừng trừng, nét mặt đầylạnh lùng, xung quanh Nhi đồ đạt rơi rớt tứ tung, và cũng chẳng còn mấy cái lànguyên vẹn. Tâm lúc này chưa biết phải làm gì giúp Nhi qua cơn điên loạn, cònNhi thì có lẽ sau cú ném đó mới nhận ra là Tâm nên cũng hơi sững lại, cả hai ngườinhìn nhau khá lâu, rồi từ từ ánh mắt và khuôn mặt Nhi có vẻ trở lại bình thườnghơi, Tâm mới cất tiếng hỏi:-Chị hãy bình tĩnh lại, chị còn nhận ra em hok?Thấy Nhi gật đầu, Tâm nói tiếp:Bây giờ chị hãy từ từ hít thật sâu vào rồi thở ra như em nè……ok giờ chị hãy ngồixuống ghế đi.Nhi ngoan ngoãn làm theo lời Tâm, ngồi xuống cái ghế ở góc phòng, ánh mắt nhưmuốn nuốt chửng người khác của Nhi giờ đây long lanh lên vì nước mắt đang chảyra, nhìn Nhi khóc Tâm bỗng thấy xót xa trong lòng, quên đi sợ hãi, Tâm bước đếnbên cạnh đưa tay lau nước mắt cho Nhi. Nhi kéo Tâm ngồi lại gần mình rồi tựa đầuvào vai Tâm nhưng cũng chỉ giây lát thì xô Tâm ra, mắt nhìn về phía bàn tay Tâm,lúc này Tâm mới nhớ ra là Tâm hok đeo chiếc nhẫn Nhi đã đưa. Tự dưng Tâm cảmthấy có lỗi với Nhi lắm, vội vàng lấy chiếc nhẫn ra đeo vào, sợ Nhi buồn Tâm nói:-Lúc nãy đi vệ sinh em tháo ra quên mang vào, chứ lúc nào em cũng đeo nó.Nghe Tâm nói vậy Nhi mỉn cười, tỏ vẻ hài lòng và lạ thay khi Nhi cười thì Tâmmới thấy vui lên chút ít. Nhi lại tữa đầu vào vai Tâm, ôm Nhi trong tay Tâm ước gìcó thể làm cho Nhi hết bệnh, sống một cuộc sống bình thường như bao nhiêungười khác, để những giọt nước mắt thôi rơi nữa mà thay vào đó là những nụ cườithật tươi trên gương mặt xinh như thiên thần của Nhi….Thấy Tâm bước ra, bà giúp việc thở phào nhẹ nhỏm, thật thà nói:-Từ lúc cô lên phòng cô chủ, tôi thấy hết tiếng la hét và dập phá đồ đạt, đợi mãi màhok thấy cô ra, tôi sợ muốn chết, cứ tưởng cô chủ làm gì cô rồi chứ, tôi định lênxem sao nhưng tôi sợ quá nên cứ đứng đây, giờ thấy cô ra tôi mới yên tâm. Ùa màcô chủ có làm gì cô hok, cô ấy sao rồi?-Dạ hok, chị ấy đã bình tĩnh trở lại và vừa mới ngủ rồi.Bà giúp việc ngạc nhiên hỏi Tâm:- Sao ….sao cô có thể làm cho cô chủ qua cơn điên loạn vậy? Trước giờ tôi chưathấy ai làm được, kể cả bác sĩ lẫn ông chủ có vậy mà cô…..Tâm đứng ngờ người ra trước câu hỏi của bà giúp việc, biết nói sao đây, chẳng lẽlại nói rằng sáng nay xem một bộ phim có cảnh một phụ nữ chuẩn bị sanh, đượcbác sĩ tập hít thở thật sâu, và khi đứng trước Nhi, Tâm chưa biết làm sao, chợt nhớđến và bảo Nhi làm theo thế là Nhi bình tĩnh lại. rồi Tâm tự hỏi có Nhi bình tĩnhtrở lại là do hiệu quả của phương pháp hít thở đó hay là vì sự xuất hiện của mình…Từ nãy giờ thấy Tâm cứ đứng thơ thẫn, nghĩ ngợi điều gì đó xa xâm, bà giúp việclên tiếng:-Thôi dù sau đi nữa thì cô chủ cũng đã ổn rồi, tôi cũng đỡ lo, tôi còn phải đi dọndẹp mất thứ cô chủ đạp phá nãy giờ, cô cứ tự nhiên nha.Bước đi vài bước bà ta ngoái đầu lại nói thêm với Tâm:À tối nay cô ở lại ăn cơm và ở chơi lâu lâu nha, tôi sợ lỡ như cô chủ lại lên cơn, cócô ở đây tôi thấy yên tâm hơn.Nhìn nét mặt khẩn khoản của bà ta, Tâm cũng hok nỡ từ chối với lại thực lòng bâygiờ Tâm cũng thấy lo cho Nhi lắm và cũng muốn được ở lại bên cạnh Nhi nênđồng ý. Trở lại phòng Nhi, Tâm dọn dẹp đồ đạt lại cho gọn rồi ngồi bên cạnhgiường Nhi. Nhìn Nhi ngủ thật dễ thương, Tâm khẽ đưa tay, nhẹ nhàng chạm vàogương mặt Nhi, một cảm giác xao xuyến trỗi lên. Tâm rụt ngay tay lại, quay mặtqua hướng khác nghĩ ngợi “tại sao vậy, tại sao đối với chị ấy mình lại có nhữngcảm giác khác thường như vậy, chẳng lẽ mình đã thích chị ấy , chẳng lẽ mình lạithích con gái sao…..”.Tối, cả ba cùng ngồi ăn cơm với nhau, bà giúp việc thấy Nhi cứ nhìn Tâm và gắpthức ăn cho Tâm thì thắc mắc lắm, hok hiểu tại sao Nhi lại đối xử tốt với Tâm nhưvậy nhưng cũng chỉ nghĩ trong lòng thôi hok dám nói ra, mà đối với ta thì chỉ cầnNhi vui vẻ và đừng lên cơn điên loạn như thế thì tốt rồi. Sau bữa cơm, Tâm và Nhiđi dạo quanh trong vườn, Nhi ...