Tuyết ru ngủ lũ thỏ, chồn, lửng, chuột chù khi chúng trốn vào lòng đất đông cứng. Anh tưởng tượng về các tinh thể băng bị lắc tung ra khỏi những bộ lông, về dấu vết loài thú ăn đêm khi chúng khụt khịt trong tuyết, dưới vầng trăng khuyết một mẩu móng tay đã bị cắt lìa. Tìm thức ăn, sinh tồn, giết chóc. Anh tưởng tượng về sự sâu thẳm của giấc ngủ đông đang chất lên tâm trí tối mờ của chúng, như tuyết bị đẩy ngược vào mùa thu. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đi trong tuyết trắng Đi trong tuyết trắngTuyết ru ngủ lũ thỏ, chồn, lửng, chuột chù khi chúng trốn vào lòng đất đông cứng.Anh tưởng tượng về các tinh thể băng bị lắc tung ra khỏi những bộ lông, về dấu vếtloài thú ăn đêm khi chúng khụt khịt trong tuyết, dưới vầng trăng khuyết một mẩumóng tay đã bị cắt lìa. Tìm thức ăn, sinh tồn, giết chóc. Anh tưởng tượng về sự sâuthẳm của giấc ngủ đông đang chất lên tâm trí tối mờ của chúng, như tuyết bị đẩyngược vào mùa thu. Đây là những ngày đói khát.Sáng nay, lũ gia súc đen và trắng đứng túm tụm trên đồng, thụt đầu, đẩy ra cuồncuộn hơi nước từ chính giữa đàn. Chúng giày xéo lên cỏ khô màu nước tiểu, rốnglên vì buồn hoặc vì cơn thịnh nộ đang bị âm ỉ kích động. Trên cao, ở những đồi cỏ,đàn cừu gần như biến mất. Chúng cố làm tuyết tan chảy với định dạng mờ nhạt củamình.Bây giờ, em đang ở cạnh cửa sổ, làm bừng lên ánh sáng bằng những vết tay vẽ lênbăng giá. Lá dương xỉ trắng đã đông cứng trên kính qua đêm. Em rùng mình trongváy ngủ, kêu thốt về sự hoang vu của cái lạnh. Anh gọi em trở lại giường, sưởi cơthể em bằng anh. Mềm mại, mơn trớn vô hạn, mịn màng ở mọi nơi đôi môi anhchạm tới. Tóc em rối bù như tóc một đứa con trai, đôi mắt sẫm tối trong căn phòngcủa ánh sáng đã lọc qua sương giá. Miệng của chúng ta cùng ngậm lại sự khaokhát, cơn đói của xúc giác. Bên ngoài, đường phố giữ khư khư sự yên tĩnh củangày chúa nhật. Bên trong, một sự yên tĩnh khác đang dày lên dưới hơi thở gấp gápcủa chúng ta.Ở tầng dưới, khăn rửa chén đã đông cứng vào bồn rửa. Nước đá nứt ra khi anhnhấc ấm trà lên. Vòng khí gas nở hoa, rực xanh cùng sức nóng; tiếng nước giòn tantrong ấm đun rẻ tiền. Anh rang trứng trong chảo, rồi chúng ta ăn cùng bánh mì quếtbơ. Em nhóm lửa từ than hồng đêm qua. Ngọn lửa hừng hực khoét rỗng khúc gỗ đãcháy âm ỉ qua nhiều giờ của bóng tối và tuyết rơi. Than dâng lên những cuộn khóivàng. Một chiếc bong bóng hắc ín nổ bụp, xòe chùm lửa.Em đang mặc chiếc áo lông cừu Herdwick, bầu vú nghiêng xuống trong lớp lenthô. Phút chốc, anh muốn dừng tất cả. Để ôm em, hôn vào sau tai, sau gáy, nơi tócem xõa những lọn đen như lông vũ. Thay vào đó, anh mở miệng đón lòng đỏ trứngmịn màng như kem trên đĩa. Ngoài đường, xe cộ bắt đầu vút qua.Ở chiếc ghế đặt cạnh cửa sổ là tờ báo ngày hôm nay. Trang đầu in bức ảnh từ cuộcchiến Iraq. Không có máu, chẳng có lính tráng hoặc vũ khí. Bức ảnh chụp một cănphòng với những bức tường trắng phếu. Những chiếc cửa sổ có chấn song nằm títtrên cao. Ánh sáng đổ xuống phòng qua một góc rất dốc, ghi dấu thời gian cuốibuổi sáng hoặc giữa trưa. Những chiếc bóng đổ loang nét sọc qua phòng.Có một chiếc giường đơn với một phụ nữ đang ngồi trên đó, bộ quần áo đen trùmkín mặt. Đôi tay của cô gập lại. Cạnh cô là đứa con trai nhỏ bé, 7 tuổi, đang nằmtrên tấm nệm bẩn thỉu, chẳng có ga trải và cũng chẳng có gối. Tóc của thằng bédựng đứng những túm màu đen, đôi mắt khép lại trên những vòng tròn đen, đôimôi mím chặt trong giấc ngủ. Đôi tay của cậu bé giơ lên phía trên đầu, đôi chândạng ra. Phần cuối của hai chân là hai phần cụt đã được băng lại, phía trên đầu gối.Những cuộn băng đã đặc cứng bởi mủ vết thương. Ánh sáng rơi xuống, màu củamật cây keo trong vắt. Mẹ cậu bé chờ đợi. Trên tay cô là ba chiếc vòng bằng bạc.Cậu bé tên là Saddam. Saddam. Điều đó có nghĩa cậu là một người có thật ở thànhphố Mosul, phía bắc Iraq, trong một cuộc chiến có thật. Cậu không chỉ là một hìnhngười trong một tấm ảnh. Thật khó khăn để nhìn cậu bé, mặc dù bức ảnh thật đẹp:sự kết hợp đầy nghệ thuật giữa ánh sáng và bóng tối, hoạt cảnh vô thời hạn của sựchịu đựng đau đớn, như cảnh Đức Mẹ đồng trinh than khóc cho con trai đã chếtcủa bà.Háo hức ra ngoài để bước vào sự kỳ diệu của tuyết trắng, chúng ta thả đĩa vào bồnrửa, kéo tất và ủng lên để che chắn cái lạnh. Loay hoay mặc áo khoác, chúng talàm vướng cả áo len vào trong dây kéo. Rồi kéo thanh chắn cửa, thoát ra khỏi hơiấm của căn phòng. Một tấm vữa trát tường đã rơi ra và lông ngựa thò qua đó. Thậtkỳ lạ khi nghĩ về con ngựa đã chết rất lâu, được gắn trong bức tường này. Mộtđống tuyết nhỏ rây qua thanh rầm cửa, để lại một gờ trống khi cánh cửa gỗ kéo ra.Em đặt dấu chân đầu tiên lên thềm, thổi hắt ra hơi nước trắng. Anh khóa cửa bằngchiếc chìa sắt, bỏ khóa vào túi, rồi nắm tay em. Bàn tay ấy dường như biến mấttrong chiếc găng không hình thù. Chúng ta cùng bước ra ngoài.Ở phía ngôi làng, tuyết đã bắt đầu tan. In trên những vỉa hè là những bước chânxoắn xuýt. Một con chó to đã bước dọc theo gờ ngoài cùng của những phiến đá lát.Tuyết đang tan, trượt khỏi mái nhà thờ. Tuyết vắt cong trên rìa, rồi rơi xuống nghĩatrang nơi những tấm bia mộ ngổn ngang. Nơi đó, tên của những người đã chết đangtụ họp. Những người sống thì đã ở bên trong, đẩy lùi cái lạnh bằng lời nguyện cầuvà thánh ca, dậm dịch chân trên những phiến đá lát lạnh điếng người.Chúng ta gặp những vết lốp xe đã bị bẻ quặt khỏi con đường, một nửa trong số đóbị t ...